《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Sở Nghệ Niên ngắm nhìn thật kỹ biểu cảm của Tống Ỷ Thi. Cho dù là đôi
mắt tròn xoe vì ngạc nhiên, hay đôi môi liếm nhẹ của cô khi lo lắng, cái cau
mày nhẹ giữa hai hàng lông mày nhanh chóng được giãn ra…Anh đều nhìn thấy mọi
thứ rất rõ ràng.
“Vừa rồi hình như anh thấy em làm rơi đồ…” Sở Nghệ Niên nói, lập tức
đem toàn bộ sự chú ý tập trung lên người anh.
“Chẳng trách Sở Nghệ Niên đột nhiên xuất hiện, hóa ra là bởi vì nhìn
thấy Tống Ỷ Thi đánh rơi đồ sao?” Có người nhỏ giọng nói.
Sở Nghệ Niên giơ tay, tùy tiện chỉ về một phương hướng: “Hình như ở
phía bên kia, mọi người có thể qua đó tìm xem. Là một chiếc khuyên tai đúng
không?”
Tống Ỷ Thi không nói gì, thở phào nhẹ nhõm.
Quách Viên và những người khác không đợi Tống Ỷ Thi xác nhận, lập tức
đi theo hướng Sở Nghệ Niên chỉ.
Vì khuyên tai có kích thước khá nhỏ nên mọi người phải cúi gập người
nhìn xuống đất, cố gắng phân biệt dấu vết của chiếc khuyên tai trên mặt đất đầy
tuyết trắng xóa…
“Khuyên tai màu gì?” Kỷ Vũ Hàng nghĩ tới vấn đề này đầu tiên, lập tức
ngẩng đầu hỏi.
Kết quả là khi cậu ấy nhìn lên mới phát hiện, Tống Ỷ Thi đang đứng cách
băng ghế dài không xa đã biến mất.
Người đâu rồi?
Kỷ Vũ Hàng tiếp tục nhìn quét qua xung quanh một vòng rộng hơn.
Nhưng bởi vì cậu ấy đã nhìn chằm chằm tuyết trắng trên mặt đất quá lâu
nên hơi lóa mắt, tầm mắt không rõ ràng, không tìm thấy nổi bóng dáng của Tống Ỷ
Thi.
Chắc cậu ấy đã đi đến nơi khác tìm rồi chăng?
Kỷ Vũ Hàng thầm nghĩ, sau đó không chịu thua mà tiếp tục cúi đầu tìm.
Cậu ấy không tin không thể tìm ra được một chiếc khuyên tai nhỏ.
Tống Ỷ Thi bước ra khỏi khu trượt tuyết trong nhà, Sở Nghệ Niên cũng đi
theo cô. Còn có một số người hâm mộ lẻ tẻ muốn đi theo, nhưng vừa bước ra ngoài
đã bị trợ lý của Sở Nghệ Niên chặn lại, giám đốc Uông lập tức tiến lên trấn an
dỗ dành, mấy người hâm mộ không biết nên nói gì, cũng không có cơ hội đuổi
theo.
Tống Ỷ Thi đi vòng ra phía sau tòa nhà khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.
Khu nghỉ dưỡng Xương Du được bao phủ bởi một màu xanh bát ngát, khắp
nơi đều có bụi cỏ và cây cối mọc um tùm. Ở đây cũng vậy, đều có cây cối che
phủ, đứng ở góc này không quá lộ liễu.
Tống Ỷ Thi vốn muốn tận dụng cơ hội để chuồn đi, nhưng nghĩ lại thì thấy
như vậy quá rõ ràng, hơn nữa với đôi chân dài của Sở Nghệ Niên nên anh đi rất
nhanh, muốn thoát khỏi cũng khó.
Tống Ỷ Thi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc kìm nén sự thôi
thúc này.
Khi cô quay người lại, lần đầu tiên Tống Ỷ Thi thoáng thấy nụ cười trên
khuôn mặt ngàn năm không thay đổi của Sở Nghệ Niên, trông giống như một người
đàn ông dịu dàng, nhưng thực ra lại là một nụ cười cứng nhắc giống như người
máy. Cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh.
Ánh mắt sắc lạnh.
Trong giây lát Tống Ỷ Thi giật mình.
Cô chưa bao giờ thấy Sở Nghệ Niên như thế này.
Không đúng…anh tức giận cái gì vậy? Cô còn chưa giận thì thôi.
Tống Ỷ Thi chép miệng, không nói gì.
Lúc này nếu ai mở miệng trước thì sẽ có quyền cho đối phương lên tiếng.
Sở Nghệ Niên im lặng nhìn chằm chằm Tống Ỷ Thi, bắt đầu quan sát cô một
cách cẩn thận. Hình ảnh Tống Ỷ Thi mũm mĩm trong bộ đồ trượt tuyết bước ra
ngoài, bước được hai bước ngã một lần hiện lên trong tâm trí anh.
…Giống như một chú mèo con.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Sở Nghệ Niên.
Giống như một chú mèo, kiêu ngạo và hay gắt gỏng.
Tính tình không dễ chọc vào, nếu lỡ trêu đúng điểm sẽ giơ móng vuốt
lên.
Giống y như một chú mèo con, dễ thương đáng yêu.
Sở Nghệ Niên đánh giá Tống Ỷ Thi, nhưng Tống Ỷ Thi không thể đợi được
nữa.
Chơi trò đấu tâm lý với người này thật sự vô dụng.
Trong lòng Tống Ỷ Thi thầm thốt lên một câu “tôi khinh”, sau đó hơi híp
mắt lại, gượng cười: “Anh cũng tới nơi này chơi sao?”
Nếu không nhanh chóng đuổi anh đi, một lúc nữa mấy người Quách Viên
nhất định sẽ đi tìm cô.
Sở Nghệ Niên gật đầu: “Ừ.”
Tống Ỷ Thi giơ tay lên, giống như một chú mèo chiêu tài được lập trình sẵn để
vẫy tay: “Vậy em không làm phiền anh nữa, em đi trước đây, tạm biệt.”
Anh có thể thấy cô đang nói cho có lệ.(C a l an t h a - T Y T )
Nhưng vào lúc này đây, thật kỳ lạ là từ đáy lòng Sở Nghệ Niên không cảm
thấy tức giận, thậm chí còn nghĩ trông cô thật buồn cười, thật đáng yêu.
Anh hỏi nhỏ: “Em đi đâu?”
Tống Ỷ Thi định rời đi, nhưng đã bị anh giữ lại.
Tống Ỷ Thi quay người nói: “Em vừa nói rồi mà, em đi ăn cơm.”
“Cùng với bọn họ? Mấy người bạn học kia sao?”
“Đúng vậy.”
“Một đám nhóc con không có ý tốt, ăn cùng bọn họ thì có gì tốt?” Sở Nghệ Niên
thản nhiên nói.
Tất nhiên, chỉ dựa vào tuổi tác và địa vị của anh là quá đủ để đánh giá
nhóm người hạng ba này.
Tống Ỷ Thi chớp mắt, vẻ mặt như đang không hiểu anh nói gì.
Sở Nghệ Niên ước gì anh có thể bế cô lên và mang đi.
Không phải trước kia cô khá thông minh sao?
Không muốn mặc áo khoác của anh.
Vậy mà tại sao bây giờ lại không hiểu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT