《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Ung Dương không chơi hết trận bóng nhưng lại
nhận được một chai nước. Một chai nước
trị giá một đồng nhưng đối với cậu lại nặng hơn ngàn vàng.
Ung Dương sửng sốt không nỡ uống, ngắm nghía
chìm vào bong bóng hồng dọc đường về nhà, cuối cùng thì để chai nước vào chiếc
tủ chuyên trưng bày giấy khen và cúp của cậu.
(Ủa?? Rồi ai bị dính vào conditinhyeu cũng vậy
hả?ರ_ರ)
Tống Ỷ Thi cũng rời khỏi sân bóng rổ chuẩn bị
về nhà.
Kết quả vừa đi đến gần cổng trường liền thấy
có một người phụ nữ đeo kính râm, mũ và khẩu trang gọi cô lại.
"Tống Ỷ Thi! Tống…
Cô là Tống Ỷ Thi? Đúng không?" Giọng nói người phụ nữ mang theo
khẩn trương của chủ nhân nó, thậm chí còn run nhè nhẹ.
Tống Ỷ Thi quay đầu, nghi hoặc đánh giá người
trước mặt, sau đó chớp mắt một cái: "Cô là?"
"Dung Hiểu Dao. Chúng ta, chúng ta có thể đến bên cạnh nói
chuyện không?" Thanh âm của người
phụ nữ vẫn khẩn trương như trước, giống như chim sợ cành cong*. C a l an t h a - T Y T
*Người ta thường sử dụng thành ngữ “Kinh cung
chi điểu” hay một thành ngữ biến thể khác: “Chim sợ cành cong” để mô tả người
từng gặp những tình huống bị tổn thương, bị sợ hãi thì thường sẽ trở nên hoảng
sợ/nghi hoặc khi gặp phải một tình huống, hoàn cảnh tương tự (mà trước đó đã
từng xảy ra).
Giờ phút này, ngoài cổng trường trung học Hãn
Hải có một chiếc xe hơi màu đen nhìn qua cũng không quá bắt mắt so với những
chiếc đỗ ở nơi đó.
Xung quanh vô số xe sang trọng ra vào nên
trông chiếc này có vẻ rất bình thường.
Mà trong chiếc xe bình thường này không ai có thể ngờ được là có một Sở
Nghệ Niên không quá bình thường.
Người đại diện ở một bên hơi bất an hỏi:
"Tiệc sinh nhật của ông cụ Dung bên kia, anh thật sự không đi sao?"
"Không đi." Giọng của Sở Nghệ Niên giờ phút này rất lãnh
đạm.
"Nhưng ông ấy dù sao cũng là lão tiền bối
trong nghề mà anh thì lại là vị ảnh đế nổi tiếng, nếu như anh không đi thì chỉ
sợ, anh dễ dàng bị người trong giới lên án..."
"Mấy năm nay, ông cụ Dung vì cô cháu gái
của mình mà tranh thủ không ít, chút tình nghĩa năm đó đã sớm bị ông ấy lợi
dụng hầu như không còn."
"Cái này cũng đúng..."
Ài, ông cụ Dung già rồi, bắt đầu trở nên hồ đồ
như bao người khác thôi. Đạo lý nhiều
quá hóa dở rất đúng ở trường hợp của ông cụ Dung, chỉ là, hình như ông ấy đến
bây giờ không rõ thì phải.
Nhưng người đại diện vẫn cảm thấy rất không
hiểu.
Mấy năm nay ở chung, người đại diện đối với
tính cách của Sở Nghệ Niên cũng có hiểu biết nhất định. Anh ta biết Sở Nghệ Niên sở dĩ đáp ứng điều
kiện vô lí của ông cụ Dung vốn không phải bởi vì lực uy hiếp của ông ấy nhiều
mà là bởi vì người trước mắt này có khuynh hướng chủ nghĩa hoàn mỹ, anh làm
diễn viên giành được vô số giải thưởng, và làm nghề này nếu đã làm thì phải làm
cho tốt nhất để không có một chút khuyết điểm hay đánh giá tiêu cực. Tất cả chỉ vậy thôi.
Sao đột nhiên cậu Sở lại hạ mình làm những
việc mà vốn dĩ anh không cần làm?
Giọng nói của Sở Nghệ Niên đột nhiên vang lên:
"Bắt đầu từ tháng sau, công việc của tôi giảm bớt đi một nửa. Đến gần cuối năm thì hoàn toàn ngừng làm
việc."
Người đại diện kinh ngạc: "… Cái này, có
ý gì?"
Sở Nghệ Niên dừng một chút, sau đó trên mặt
anh hiện lên vẻ tươi cười giống như nói đùa: "Tôi cũng nên về nhà kế thừa
tài sản của gia đình rồi."
Người đại diện lại không có biện pháp đem
chuyện này biến thành trò đùa, anh ta ngồi yên bất động vì câu nói kia, thật
lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.
Đều là bởi vì người như ông cụ Dung, Dung Hiểu
Dao, trong giới giải trí nhiều người như bọn họ lắm sao? Cho nên cậu Sở cảm thấy phiền chán?
"... Vậy mà vẫn không theo dõi
mình." Thanh âm Sở Nghệ Niên lại lần nữa vang lên nhưng lần này mang theo
một tia trách móc mà người ta không dễ phát hiện.
Người đại diện nhìn theo, Sở Nghệ Niên đang
cúi đầu nhìn di động. Đây không phải là
lần đầu tiên trong ngày hôm nay... Sở
Nghệ Niên làm mới weibo rất nhiều lần và fan của anh đang theo dõi cũng không
ngừng bị nhắc nhở:
"Bé Đáng Yêu của anh online rồi..."
"Bé Đáng Yêu của anh logout rồi… "
"Bé Đáng Yêu của anh online rồi ..."
Cứ như thế lặp đi lặp lại, điện thoại của
người đại diện cũng sắp bị thông báo này làm cho phiền rồi, anh ta buồn nhưng
anh ta không dám nói a.
Người đại diện vội vàng an ủi: "Cô Tống
không phải không chú ý đạo diễn Liêu sao?"
"Liêu Học Khang?" Đáy mắt Sở Nghệ Niên xẹt qua một tia lãnh sắc:
"Anh ta đương nhiên không xứng."
Người đại diện lập tức im lặng không dám mở
miệng nữa. Cậu Sở trước kia cùng đạo diễn Liêu tuy rằng không thân cận nhưng ở
trên phương diện đóng phim cũng coi như cùng chung chí hướng, có quen biết
nhau... Tại sao mới quay đi quẩn lại,
mối quan hệ mơ mơ màng màng có chút thân thiết giờ trở thành mối quan hệ thân
ai nấy lo vậy?
Sở Nghệ Niên còn nhớ rõ chuyện Tống Ỷ Thi bị
bắt cóc, Liêu Học Khang cũng chạy ra nước ngoài.
Bình thường pha trò cũng không sao nhưng người
đại diện biết lúc này không đến phiên mình phải can thiệp…
Sở Nghệ Niên cố nén lại sắc mặt dần trở nên
lạnh lùng, anh để điện thoại di động trên tay xuống, sau đó liền ngẩng đầu nhìn
về phía cổng trường mà không khỏi nhíu mày: "Sao bây giờ Thi Thi còn chưa
đi ra vậy?"
Người đại diện nhìn biểu hiện của Sở Nghệ
Niên, nội tâm đã có chút chết lặng.
Vị thiếu gia họ Sở bây giờ nghiễm nhiên đã hóa
thân thành người anh trai hai mươi bốn vẫn chăm lo cho em gái, hiện tại cũng
phải tự mình đến cổng trường đón người mới chịu được, ngay cả mượn tay vệ sĩ
cũng không thèm...
Sở Nghệ Niên đeo kính râm cùng khẩu trang rồi
đẩy cửa xe đi xuống.
Mí mắt ngư� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.