《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
"Đi hai bước xem nào."
"Không bị làm sao thì đi hai
bước."
Mấy người nhóm Quách Viên nhìn chằm chằm Tống
Ỷ Thi với đôi ánh mắt sáng quắc như đèn pha ô tô, vẻ mặt của cả đám đều viết
lên chữ "không tin" to tướng.
"Mấy người chúng tôi nghe nói lúc cậu
được cứu ra đang trong trạng thái bất tỉnh nhân sự mà, hôn mê không biết trời
đất sao trăng gì luôn ấy."
"Đúng, đúng!"
"Ăn nói xà lơ vừa vừa phải phải thôi mấy
bố mấy mẹ ơi, tôi nhìn thấy ảnh chụp trên tin tức rơi, khi đó Tống Ỷ Thi còn
chưa hôn mê đâu! Ê thế nhưng mà, cái
trạng thái kia quả thật so với hôn mê cũng không khác biệt cho lắm." C a l
an t h a - T Y T
"Đúng, bọn họ còn nói cậu phải chịu đủ
mọi tra tấn, mấy ngày nay một bữa cơm cũng chưa được ăn, hu hu hu..." Cô
bé này hơi mềm lòng nên nói xong chuyện kia liền rơi lệ.
Trong đám người này, đám phú nhị đại thì có lẽ
là đối tượng đã gặp qua nhiều việc đời nhất nhưng cũng chỉ là ra ra vào vào mấy
nơi cao cấp, đi du lịch vòng quanh thế giới các kiểu con đà điểu hoặc rảnh quá
thì đi mua sắm trong trung tâm thương mại lớn lớn một chút, chuyện phản nghịch
nhất cũng chỉ là lêu lổng trong quán bar một chút, hoặc là lại đi ra ngoài chơi
đua xe, chơi mấy vận động như leo núi lướt sóng đã là quá lắm rồi.
Còn mấy học sinh giỏi cơ bản đều là làm bạn
với trà gạo dầu muối nên việc vặt trong cuộc sống cũng biết một chút, việc mấy
người bọn họ làm cũng chỉ là học không hết đề, đọc không hết sách thôi, nhưng
bọn họ quả thật chưa từng có ai bị bắt cóc, ấn tượng duy nhất đối với bắt cóc
cũng chính là đến từ các loại tác phẩm văn học... Và dĩ nhiên, nó để lại trong
đầu một chút tưởng tượng, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi chứ đừng nói gì
đến chuyện gặp phải bắt cóc.
Vậy đại bảo bối lớp ba của bọn họ rốt cuộc
phải chịu bao nhiêu cực khổ với uất ức a!
Tống Ỷ Thi lúc này đã từ trên người Ung Dương
đi xuống.
À rế?
Là từ trong lòng Ung Dương chui ra...
Không đúng lắm, thế nhưng mà nói kiểu gì thì
hình như nó cũng có chút kỳ quái.
Tống Ỷ Thi liếm liếm môi, thôi thì cứ tạm thời
mang chuyện ở trong lòng Ung Dương ném ra sau đầu vậy, sau đó cô lại dở khóc dở
cười mà đón nhận ánh mắt của các bạn học: "Tôi không bị tra tấn và cũng
không phải chịu khổ, một ngày còn được ăn năm bữa, ngoại trừ mấy bữa chính thì
còn có hoa quả và đồ ăn vặt. Điều bất
tiện thật sự chỉ là không thể tùy ý đi lại, nếu bị cảm thì nằm trên giường
truyền nước biển. Tôi béo lên một vòng
mà không ai nhìn ra sao?"
"..."
"Các cậu không tin tôi à?"
Mọi người trong lòng đều tự nhủ rằng ai sẽ tin
lời này từ người mới bị bắt cóc về đây.
Tống Ỷ Thi khẳng định phải chịu khổ nhiều
rồi!
Chỉ là không muốn mọi người phải lo lắng cho
cậu ấy cho nên mới giả bộ nói ra những lời tưởng như nhẹ nhàng mà thôi.
Cả đám nhìn Tống Ỷ Thi, nhất thời, gương mặt
của toàn bộ đều có hai hàng nước mắt.
"Nói xong chưa?" Ung Dương không kiên nhẫn mà lên tiếng.
Những người còn lại lúc này mới phản ứng lại:
"A đúng đúng, vào phòng học nghỉ trước!
Đi vào rồi hãy nói!"
Tống Ỷ Thi mím môi, sau đó nở nụ cười hạnh
phúc, cô đang muốn bước đi thì Ung Dương đã tự giác lại tới gần, thậm chí còn
giơ tay lên.
Trên cổ tay của cậu vậy mà có thể mơ hồ thấy
được mạch máu xanh tím.
Tống Ỷ Thi: "Làm gì?"
Ung Dương đè nén mất hứng, buồn bực nói:
"Không phải cậu không cho tôi ôm
sao? Vậy thì đỡ đi."
Tống Ỷ Thi đem lời "Tôi thật sự không què
chân" vừa đến bên miệng nuốt ngược trở vào.
Ung Dương giống như là một quả cầu tràn ngập
khí, lại hướng vào bên trong thêm chút khí, là có thể nghẹn bạo.
Tống Ỷ Thi đặt tay lên: "... Tôi thấy
mình có chút giống con gái của bố rồi đấy."
Phương Lập ở gần đấy mồm nhanh hơn não:
"Vậy anh Dương sẽ là bố vợ?"
Sắc mặt Ung Dương tối sầm:…
Tống Ỷ Thi:…
Ung Dương khẳng định không phải bố vợ nhưng
Phương Lập có thể sẽ bị đánh thành bố vợ của cậu. (Này tác giả viết thế chứ tui
hem bt nha(─.─|| nhưng mà có thể là bị đánh thành Tống Nghĩa Dũng cũng
nên)
Tống Ỷ Thi nhanh chóng thay đổi tư thế của bản
thân, một cánh tay ôm lấy vai Ung Dương, một cánh tay ôm lấy cánh tay Quách
Viên: "Được rồi, thỏa mãn các cậu vậy, khởi kiệu đưa tôi lên lầu đi."
Mọi người quả nhiên cảm thấy hài lòng, vô cùng
cao hứng mà nhìn hai người kia đỡ Tống Ỷ Thi trở về phòng học.
Ài, cũng không biết có phải mỗi người ở đây
đều mắc phải chứng bệnh không đối tốt với cô thì cả người liền không thoải mái
hay không nữa.
...
Trước đó xảy ra chuyện Tống Ỷ Thi bị bắt cóc,
sau đó, khi có thành tích thi đấu thì tất nhiên việc này sẽ thu hút được sự chú
ý từ mọi người.
Cư dân mạng vào lúc này ai ai cũng kinh ngạc.
[Ố là lá!
Vậy mà có thể đứng thứ hai! Không
ngờ cô ấy lại xử lý được mấy người nước Y vốn có lợi thế trong lĩnh vực
này!]
[Có một nói một, mấy học thần đi cùng Tống Ỷ
Thi lần này đều rất mạnh. Mà lần này nước
Y bên kia vừa vặn không gặp may mắn.
Tống Ỷ Thi có vận khí thật tốt!
Đừng có chửi tôi a, kỳ thật trong bất kỳ cuộc thi nào, có nhiều may mắn
cũng là ưu điểm mà!]
[May mắn không phải nước Y giành được hạng
nhất, nếu không tôi sẽ tức chết mất.]
[Hiện tại truyền thông nước ngoài đều đang nói thí sinh tham dự thi đấu
của nước ta không tôn trọng cuộc thi đấu của bọn họ, vậy mà bọn họ không đợi
kết quả đã đi chill chill rồi.]
[Dù sao mấy người đó bôi nhọ chúng ta cũng
không phải hai ba ngày, bình tĩnh đi!
Tống Ỷ Thi thật sự rất tuyệt cà là vời, tôi sắp chuyển thành fan của cô
ấy rồi!]
[Mọi người có phát hiện gần đây mấy anti trên
mạng của Tống Ỷ Thi ít đi rất nhiều không?]
[Lương tâm trỗi dậy hả?]
[Chòi má. Mấy người đó thì có lương tâm gì?
Hẳn là người sau lưng không có tiền mua thủy quân rồi!]
[Hôm nay cũng là ngày Tống Ỷ Thi mở weibo
nha…]
[Ố là lá, Tống Ỷ Thi mở weibo rồi!]
Tống Ỷ Thi ngồi ở trong phòng học mở weibo,
sau đó lấy ra quyển sổ nhỏ, lần lượt tìm kiếm các tên trên đó rồi ấn theo
dõi. Đây đều là những cái tên của các
học sinh giỏi cùng tham gia cuộc thi trước đó để lại cho cô.
Đám ngư ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.