《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời
Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》Điện thoại di
động rất nhanh được chuyển đến chỗ Tống Ỷ Thi.
Tên vệ sĩ to cao đen hôi như con gấu cẩn thận
từng li từng tí khi nhìn Tống Ỷ Thi, một chút cũng không quá phận, ngay cả ngữ
khí nói chuyện cũng nhẹ đi.
Anh ta nói: "Cô Tống, điện thoại di động
của cô được lấy lại rồi đây."
"Ừm." Tống Ỷ Thi gật đầu nhận lấy, sau đó như
thường lệ khởi động máy vân tay mở khóa.
Pin điện thoại vẫn còn đầy, các ứng dụng và
danh bạ bên trong cũng rất tốt… C a l an
t h a - T Y T
Tống Ỷ Thi ngẩng đầu rất lễ phép tặng cho
người ta một nụ cười: "Cảm ơn."
Tên lính đánh thuê kia ngược lại còn vì nụ
cười này mà càng cảm thấy sợ hãi.
Hình như không còn nổi giận nữa thì phải.
Vẫn còn dịu dàng như vậy, giọng nói cũng giòn
tan ngọt ngào… Nhưng mà, mô phật, thật là đáng sợ quá đi.
Nhất định là tức đến choáng váng đầu óc
luôn. Xong phim tôi rồi!
Ngay sau đó, điện thoại của Tống Ỷ Thi liền
vang lên.
Nhanh vậy sao?
Tống Ỷ Thi cúi đầu nhìn, phía trên lóe ra hai
chữ "Ung Dương", danh từ này khiến đáy lòng cô có chút thất
vọng. Là người nhà của cô vẫn không biết
chuyện này sao? Hay là thật sự không quá
quan tâm đến cô?
Thằng cha tiêu tiền như nước éo làm gì cho đời
hít thở tốn oxi Tống Nghĩa Dũng chắc chắn là không thể trông cậy vào rồi nhưng
còn Vu Tú thì sao, chẳng lẽ bà ấy cũng không quan tâm đến con gái mình?
Tống Ỷ Thi nhận điện thoại.
Người đầu bên kia đại khái cũng không nghĩ tới
điện thoại sẽ kết nối, đầu bên kia im lặng vài giây, sau đó mới vang lên thanh
âm: "… Tống Ỷ Thi?"
"Ừm, là tôi."
Ung Dương nghe xong đứng bật dậy.
Giáo viên trên bục giảng trợn mắt há hốc mồm
nhìn cậu: "Ung, bạn học Ung, em đây là..."
Nếu như là trước kia thì khi hành động này xảy
ra, giáo viên cũng sẽ không lên tiếng và cũng không để ý tới, nhưng mà gần đây,
bạn học Ung Dương hầu như mỗi tiết đều học hành chăm chỉ, điểm danh luôn có
mặt, đúng giờ thì tan, giống như đang có xu hướng chuyển hướng sang làm học
sinh giỏi, phận làm giáo viên thì sao có thể mặc kệ chứ?
Ung Dương dựng thẳng ngón tay trỏ lên môi, rõ
ràng là mặt mày sắc bén ấy nhưng lúc này nhìn qua thế mà lại có chút ý tứ ôn
nhu, sau đó cậu mở miệng: "Đừng nói chuyện."
Điện thoại của Tống Ỷ Thi đã được kết
nối.
Tất cả mọi người, ai ai cũng ngẩn người, mọi
ánh mắt sau đó đều đồng loạt tụ tập lại một chỗ, những đôi mắt trông mong nhìn
thẳng Ung Dương, ngay cả giáo viên cũng thật sự không lên tiếng.
Đại bảo bối của lớp bọn họ bị bắt cóc ở nơi
đất khách quê người, trời ạ, quả thực làm cho người ta ăn không ngon ngủ không
yên nuốt không trôi mà!
Hôm nay tuy rằng nhận được tin tức đại bảo bối
đã được giải cứu nhưng dù sao bây giờ vẫn không thấy được người kia, tâm vì thế
cứ luôn treo lơ lửng...
"A?
Cậu đang đi học à?" Tống Ỷ Thi nghe thấy thanh âm của Ung
Dương.
"Ừm." Ung Dương trầm giọng đáp.
Hơi thở của cậu nặng nề không kém mọi người
trong lớp, lòng nóng như lửa đốt, thậm chí là hơn thế. Cậu hận không thể lập
tức nhìn thấy cô bạn của mình, xong sau đó lại muốn nói cho cô biết rằng cậu sẽ
đi học thật tốt, cậu muốn hỏi cô rằng cô có thấy cậu giỏi hay không...
"Tôi sẽ quay lại sớm thôi." Tống Ỷ
Thi nói.
"Ừm." Ung Dương rầu rĩ lên tiếng.
Tống Ỷ Thi có chút nghi hoặc kéo di động ra
xa.
Tại sao tên nhóc này nghĩ gì đều nói ra ngoài
vậy? Thái độ này một chút cũng không giống phong cách vốn có của Ung
Dương.
"Vậy tôi cúp máy đây?" Tống Ỷ Thi nói.
Ung Dương hít một hơi thật sâu, đè nén sự bất
an cùng vô số câu hỏi: "…
Được."
Cậu bây giờ không dám mở miệng nói quá nhiều,
thậm chí không dám nghiêm túc nghe giọng nói của cô vì sợ bản thân sẽ không thể
khống chế được.
Tống Ỷ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.