《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

Nhà họ Mạc cũng là một gia tộc bên hắc đạo, mặc dù quy mô với lực ảnh hưởng của gia tộc này kém xa nhà họ Thẩm, nhưng cũng không thể khinh thường.

 

Nhà họ Mạc với nhà họ Thẩm thường hay qua lại với nhau,  nên Viên Châu cũng thường hay gặp Mạc Tiếu Phàm.

 

Cô ta biết Mạc Tiếu Phàm thích Thẩm Diệu Chu, cũng biết Mạc Tiếu Phàm có địa vị như thiên kim tiểu thư của nhà họ Mạc, tương lai nói không chừng thật sự sẽ kết hôn với Thẩm Diệu Chu. Viên Châu cũng nhìn rất thoáng, cô ta hi vọng mẹ của mình trở thành tình nhân của Thẩm Quốc Thành, cứ như vậy ở bên cạnh Thẩm Diệu Chu là được rồi. Cho nên trước giờ đều tự hiểu lấy mình, chưa bao giờ khiêu khích Mạc Tiếu Phàm.

 

Cô ta đã rất tự giác! Vì sao Mạc Tiếu Phàm lại đối xử với cô ta như vậy chứ?C a l an t h a - T Y T

 

Viên Châu ngây ngốc nhìn chằm chằm Mạc Tiếu Phàm, nhất thời ngay cả phẫn nộ cũng không dám. Thậm chí nhiều hơn vẫn là sợ hãi.

 

Rốt cuộc là cô ta không cẩn thận đắc tội Mạc Tiếu Phàm chỗ nào rồi?

 

"Nói mấy lời vô nghĩa với cô ta làm gì? Để cô ta cút là được rồi!" Mạc Tiếu Phàm hung dữ nói.

 

Viên Châu nghe giọng điệu như hung thần ác sát, trong nhất thời lại không biết Mạc Tiếu Phàm đang nói tới ai. Nói với cô ta sao?

 

Không thể nào!

 

Mạc Tiếu Phàm thích Thẩm Diệu Chu như vậy, tin tức lại linh thông, không thể nào không biết Thẩm Diệu Chu mang một cô gái trở về... Mạc Tiếu Phàm không phải nên nhằm vào cô Tống này sao?

 

Mặc dù đã sớm biết Mạc Tiếu Phàm tới từ miệng của Thẩm Diệu Chu, nhưng Tống Ỷ Thi vẫn có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại tới đây?"

 

"Tôi không nên tới sao?" Mạc Tiếu Phàm dữ dằn nói: "Tôi quấy rầy cậu với Thẩm Diệu Chu sao? Cậu không muốn nhìn thấy tôi đúng không?"

 

Tống Ỷ Thi: "Không phải..." Ơ kìa, cô mới nói có một câu.

 

Mạc Tiếu Phàm lại như tổ ong vò vẽ bị chọc vào, liên tiếp nổ súng pằng pằng pằng: "Cậu cũng bị bắt cóc đến đây rồi! Sao tôi không đến được? Cậu còn để một đứa ngu xuẩn như vậy bắt nạt! Tức chết tôi rồi!"

 

Mạc Tiếu Phàm vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống liên tục.

 

Cô ấy còn buồn hơn khi ném hỏng một cái đĩa sắt.

 

Viên Châu ngu ngốc: ?

 

Tống Ỷ Thi khó khăn nghiêng người sang, duỗi dài cánh tay, chống cánh tay mềm mại xuống, kéo ngăn đầu giường lấy một cái khăn tay ra.

 

"Được rồi, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện được không?" Cô đưa khăn tay lên.

 

Mạc Tiếu Phàm đi hai ba bước đến trước mặt, kéo khăn tay qua, nghi hoặc nhìn Tống Ỷ Thi: "Cậu sao rồi? Cậu bị thương rồi à?"

 

Không đợi Tống Ỷ Thi trả lời, biểu cảm trên mặt cô ấy lại trở nên hoảng sợ: "Không phải hội trưởng Thẩm nói, nói cậu không có chuyện gì sao?"

 

Cuối cùng lần này Viên Châu cũng hiểu được.

 

Vừa rồi Mạc Tiếu Phàm mắng lời kia, thật đúng là nói cô ta.

 

"Thật sự không sao cả, chỉ là chân tay có chút nhũn ra, ngày mai là tốt rồi."

 

Lúc này Mạc Tiếu Phàm mới bình tĩnh lại, đang định ngồi xuống bên cạnh Tống Ỷ Thi, nhưng chưa ngồi xuống hẳn, đột nhiên cô ấy lại đứng lên, quay người đi tới chỗ Viên Châu, giơ tay đánh Viên Châu một bạt tai.

 

Viên Châu trừng lớn mắt, vừa thẹn lại vừa phẫn nộ: "Cô Mạc?"

 

Mạc Tiếu Phàm căn bản không để ý tới cô ta, quay đầu nói với Tống Ỷ Thi: "Đối phó với loại người này, thì phải để cô ta hiểu rõ mình là cái thứ gì, để cô ta sợ cậu."

 

Tống Ỷ Thi có chút dở khóc dở cười khẽ gật đầu.

 

Mặc dù người bị đánh kia trong nguyên tác hình như là nữ chính.

 

Bất quá bây giờ đổi thành Mạc Tiếu Phàm trút giận thay cô, cô vẫn có chút cảm động.

 

"Còn chưa cút đi à?" Mạc Tiếu Phàm quay đầu hỏi.

 

Viên Châu xấu hổ giận dữ không chịu nổi, thốt lên: "Cậu ta với Thẩm Thiếu gia dính dáng! Cô Mạc, cô không biết sao? Cô không tức giận sao?"

 

Trong lòng Mạc Tiếu Phàm tự nhủ tôi không biết cái rắm!

 

Mạc Tiếu Phàm thẹn quá hoá giận, lại đạp Viên Châu một cái nữa: "Đừng cho là tôi không biết cô có tâm tư gì? Cậu ta liên quan gì đến cô!"

 

Thân thể Viên Châu co lại sợ bị đánh tiếp.

 

Trước kia lúc Mạc Tiếu Phàm còn đang đi học ở nước ngoài đọc sách, tiếng xấu đã lan truyền ra bên ngoài, lúc đánh nhau với người khác không khác gì đám côn đồ...

 

Viên Châu trở mình bò dậy, trốn ra ngoài cửa.

 

Điên rồi điên rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play