《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》

Nghe thấy giọng nói của Sở Nghệ Niên, Tống Ỷ Thi nắm chặt tờ giấy kia, sau đó che mông dịch dịch sang bên cạnh.  Chờ ý thức được bản thân theo bản năng đã làm động tác gì, Tống Ỷ Thi liền dừng lại ngay lập tức, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Sở Nghệ Niên, do dự một chút nhưng vẫn nói chuyện: "... Cũng không phải sợ."

"Ừ, vậy đó là cái gì?"  Sở Nghệ Niên theo sát liền hỏi ra tiếng. 

Cô đương nhiên không thể nói thẳng là bởi vì anh có bệnh rồi. 

Sở Nghệ Niên thực sự bị bệnh a. 

Trong nguyên tác, anh, Ung Dương và Thẩm Diệu Chu đều con mẹ nó bị bệnh hết cả đám với nhau!

"À thì..." Đầu óc Tống Ỷ Thi bắt đầu nảy số, rất nhanh đã tìm được lý do: "Đúng, đúng rồi, tất cả những thứ này rất giống nội dung của tiểu thuyết em đọc."

Nhưng đây không phải là nội dung tiểu thuyết sao. Tống Ỷ Thi vẫn đang trong trạng thái lơ tơ mơ.

Mình nhớ là mình đã xem nó nhiều lần rồi mà nhỉ!  

Có những lời kia làm lời mở đầu, những gì Tống Ỷ Thi nói tiếp liền trở nên vô cùng trôi chảy, cô nắm chặt tờ giấy kia hơn, hơi hơi cúi đầu để tránh đi ánh mắt Sở Nghệ Niên và cũng để tránh việc chẳng mấy xuất hiện biểu tình chột dạ trên mặt thì anh sẽ nhận ra. 

"Trước tang lễ của ông ngoại, em không nghĩ mình là còn có một người dì nhỏ và càng không nghĩ tới sẽ có thêm một người anh họ, em không biết mình sẽ tiếp xúc với một gia đình hoàn toàn xa lạ với bản thân như thế nào. Em biết anh đối xử với em rất tốt.  Nhưng loại tốt này giống như mật ngọt từ trên trời đột nhiên rơi xuống vậy.  Nói chính xác thì nó như một niềm vui đến bất ngờ vậy. Bất ngờ này là một cái gì đó nằm ngoài kế hoạch và nó sẽ khiến cho người trước kia chưa từng thấy qua xuất hiện cảm giác thấp thỏm lo âu trong lòng.  Hơn hết, bất ngờ này làm cho con người ta nhịn không được mà phải suy nghĩ rằng, nếu như mình từ từ quen với vị ngọt như vậy rồi, hay trở nên nghiện thì phải làm sao, bình thường thì không có gì phải nói, nhưng nếu có một ngày bất ngờ kia lại ngoài ý muốn biến mất thì sao?  Chưa từng nếm qua mùi vị của mật ngọt thì nhìn thấy nó cũng sẽ không động tâm và cho dù nhìn thấy nó bị lấy đi thì cũng sẽ không buồn, chỉ là em đã nhận nếm được vị ngọt rồi, giờ..."

"Em không muốn lại phải nếm thử cảm giác đau khổ thêm lần nữa đâu."  Tống Ỷ Thi nhỏ giọng nói. 

Sở Nghệ Niên nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trái tim anh đã bị những lời nói kia biến thành vũng nước rồi.  truyện được dịch bởi app t y t

"Anh sẽ không lấy mật ngọt của em đi."  Sở Nghệ Niên nói một cách chắc chắn. 

Tống Ỷ Thi lắc đầu, bẻ bẻ ngón tay: "Em mới quen anh được bao lâu?  Nửa năm......  Cũng không thể giúp em hiểu anh hơn.  Nếu anh lật mặt như lật sách thì sao?  Đợi đến tương lai, anh không chỉ lấy mật đi, anh thậm chí còn cảm thấy em đã cầm mật ngọt của anh rồi mà không báo đáp anh một chút nào, lúc đó anh sẽ làm gì? Chẳng phải anh sẽ nghĩ, mình nên làm gì để cô ấy phải trả giá sao?"

Ba người nhà họ Tống, Tống Ỷ Thi lại là người lý trí nhất.  Cô mới bao nhiêu tuổi đã suy nghĩ đến những thứ này? 

Sở Nghệ Niên một bên cảm thấy cô gái này rất thông minh nhưng một bên lại nhịn không được sinh ra thương tiếc, thậm chí còn hy vọng cô cứ ngốc một chút, không từ chối ai hay suy nghĩ sâu xa như thế càng tốt... Cô muốn làm gì thì làm, thậm chí có thể tham lam hơn một chút. 

Sở Nghệ Niên nhịn không được, anh có chút buồn cười: "Vu Mẫn nói với em cái gì hả?  Nói cái gì mà lại khiến cho em nghĩ về anh như vậy?  Anh xấu xa lắm sao?" 

"Chuyện này không có liên quan đến dì." Tống Ỷ Thi lắc đầu, sao có thể kéo người khác xuống nước chứ? 

"Vậy anh nên

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play