《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Pháo hoa bị cấm ở Bắc Kinh nên sau nửa đêm mọi
người đành phải nhìn chằm chằm vào màn bắn pháo hoa trên tivi, sau đó tám nhảm
với nhau một lúc.
Trong phòng rất nóng, Tống Ỷ Thi đứng dậy đi
ra ngoài, muốn hưởng tí gió lạnh rồi mới vào.
Sở Nghệ Niên liếc mắt nhìn thấy động tác của
cô, tính đi theo cô ra ngoài, nhưng khổ nỗi hình ảnh anh xây dựng trong bữa tối
nay quá thành công, bây giờ anh đang được săn đón nhiệt tình, không thể đi theo
cô được.
Thẩm Diệu Chu đứng dậy đi ra ngoài trước.
Tống Ỷ Thi bước vào khu vườn nhỏ, bỏ một cục
kẹo trái cây vào miệng.
Thật ngọt ngào.
Ngọt đến mức khiến cô phải híp mắt lại
Hoa cỏ cây cối trong vườn gần như chết khô, vì
nghỉ Tết Nguyên Đán nên không có người làm vườn và dì quét dọn cắt tỉa, cành lá
khô rụng đầy đất, giẫm lên kêu xào xạc.
Tống Ỷ giẫm lên hai lần, thấy trò này cũng khá
vui, bỗng dưng nghe thấy tiếng hắt xì sau lưng cô.
Tống Ỷ Thi không suy nghĩ gì đã quay đầu nhìn
sang.
Thẩm Diệu Chu đỏ như cái đèn lồng.
Tống Ỷ Thi: ?
Thật ra hôm nay Thẩm Diệu Chu cũng rất bối
rối, trông cậu ấy không ngầu lòi chỗ nào cả. Bảo giống cậu chủ nhà giàu cũng
không giống, mà trông như mấy người hay tặng quà ở hội chùa trong dịp lễ tết
hơn.truyện được dịch bởi app t y t
Thẩm Diệu Chu cũng nhận ra có gì đó sai sai,
gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nứt ra.
“Kim Duyệt nói đây là phong tục năm mới của
Trung Quốc.” Thẩm Diệu Chu cúi đầu nhìn y phục của mình, bình tĩnh nói.
Tống Ỷ Thi há miệng.
Kim Duyệt nói, vậy mà cậu cũng tin?
"Năm nay là năm tuổi của cậu hả?"
"Không."
"Năm tuổi mới cần mặc đồ đỏ. . . Còn bình
thường không có phong tục như vậy đâu. Nhưng..." Tống Ỷ Thi nhìn thoáng
qua vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Diệu Chu, thức thời đổi câu khác, há miệng ra là
khen ngợi: "Nhưng mặc như vậy nhìn mới vui vẻ! Đẹp lắm đó! Trông có không
khí tết hẳn ra! Tôi thích kiểu vậy!"
Thẩm Diệu Chu: “Cậu thích à?”
Tống Ỷ Thi: ? ? ?
Trọng điểm có hơi sai ấy nhở?
Đúng lúc này, một cơn gió đông thổi qua, Tống
Ỷ Thi rùng mình, rụt cổ lại.
Vậy cuối cùng là mình nên gật đầu hay lắc đầu?
Tống Ỷ Thi: "...À, tôi thích bộ quần áo
này của cậu."
Thẩm Diệu Chu: "..."
Tuyệt vời, qua màn!
Tống Ỷ Thi hắng giọng một cái, thừa thắng đuổi
theo: "Chẳng lẽ cậu còn muốn cởi ra để tặng tôi?"
Thẩm Diệu Chu giơ tay cởi cúc áo: “Cũng được.”
Tống Ỷ Thi: "Không, không, không, không,
tôi chỉ nói đùa thôi, thật đấy, thật đấy, không cần đâu, tuy tôi thích thật,
nhưng quân tử thì không lấy thứ người khác thích! Tôi thích thì tôi sẽ tự đi
mua... "
Nếu cậu mà cởi ra thật thì lát nữa quay lại
biệt thự, đời tôi hết cíu.
Thẩm Diệu Chu đã cởi gần hết cúc áo.
Tống Ỷ Thi lén lút liếc mắt nhìn.
Bên trong cậu ấy mặc một chiếc áo len dài tay.
Dáng người cũng đẹp ghê... Á không phải, xùy
xùy xùy.
“Nói xong chưa?” Bỗng nhiên một giọng nói trầm
thấp từ ngoài cửa truyền đến.
Tống Ỷ Thi nhìn lên, thấy Ung Dương đang đứng
đó, cả người cậu như thể đang hòa tan vào màn đêm.
Khắp người tỏa ra hơi thở khó chịu.
“Nói xong rồi.” Tống Ỷ Thi giành nói trước,
thiếu điều muốn cắm một cái bảng trên đầu viết chúng tôi không có làm chuyện
đồi trụy gì hết.
Thẩm Diệu Chu ngước mắt lên, thờ ơ liếc nhìn
Tống Ỷ Thi, cũng không phủ nhận câu nói của cô.
Ung Dương bước về phía bên này, liếc nhìn Thẩm
Diệu Chu: “Tôi muốn nói chuyện riêng với Tống Ỷ Thi, cậu đi vào trước đi.”
“Nói chuyện gì mà tôi không thể nghe được?”
Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt hỏi.
"Cậu học lớp một, chúng tôi học lớp ba,
lớp ba nói chuyện với nhau, tất nhiên không thể cho cậu nghe rồi." Ung
Dương nói năng có lý có lẽ hẳn hoi! Trông cứ như mấy đứa bé trong nhà trẻ kết
bè đánh đuổi phản đồ nằm vùng vậy.
Thẩm Diệu Chu cũng không miễn cưỡng ở lại, cậu
ấy nói: “Hôm nay có chỗ thầy giảng không chi tiết lắm, sau này có thể sẽ gặp
lỗi ở đó.”
Nói xong xoay người đi vào.
Mẹ cậu.
Không chi tiết chỗ nào?
Sao cậu ấy không nói rõ ra?
Tống Ỷ Thi nóng nảy tới mức muốn bứt cả tóc.
Ung Dương mà không đứng trước mặt cô, cô sẽ
trói Thẩm Diệu Chu lại hỏi cho tới cùng.
"Sao thế? Có chuyện gì? Cậu muốn nói gì
với tôi?" Tống Ỷ Thi lơ đãng hỏi.
Thật ra Ung Dương không có gì muốn nói với cô
cả.
Nhưng lúc nhìn thấy Thẩm Diệu Chu đi ra, không
có gì để nói cậu cũng sẽ biến thành có.
Ung Dương mím môi dưới, không vui nói:
"Sao cậu không mở bao lì xì?"
"À đúng rồi, tôi đang định nói. Cái này
tôi trả lại cho cậu..." Tống Ỷ Thi móc túi ra.
"Không nhiều tiền đâu." Ung Dương
nói: "Không đắt bằng viên hồng ngọc kia, chỉ là chúc phúc mà thôi, chúc
cậu thi tốt."
Ung Dương nói nửa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.