Chanh Mật Ong

Chương 3


9 tháng

trướctiếp

Lúc tôi lên lớp, cô vẫn chưa vào.

"Con Chanh" Ngân lắc đầu nhìn tôi "Đứa nào bảo tao sẽ đến sớm 30 phút ấy nhỉ?"

Thanh ngồi cạnh nó lôi điện thoại ra, cười cười:

"Tao vẫn còn bản ghi âm đây này."

Tôi uể oải để cặp và đống đồ thực hành lên bàn, giải thích đơn giản:

"Xe tao bị hỏng giữa đường."

Rõ ràng hai con bạn không hề tin tưởng vào câu chuyện của tôi. Con Ngân bày tỏ sự nghi ngờ sâu sắc qua nét mặt:

"Thật?"

Tôi trả lời như đinh đóng cột:

"Thật 100%. Không tin tí nữa mày ra bãi giữ xe mà xem, đố chúng mày tìm được xe tao đấy."

Thanh nhướn mày nhìn tôi:

"Thế hôm nay mày đến đây kiểu gì? Đừng bảo tao là có người tốt bụng đi ngang qua cho mày đi ké đấy nhé?"

Dưới hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đột nhiên tôi bắt đầu cảm thấy do dự.

"Ừ... có người cho tao đi nhờ."

"Ai thế? Người lạ à? Hay người quen?"

Tôi còn đang phân vân liệu có nên nói cho hai đứa nó biết Nguyễn Hoàng Gia Khánh chở tôi đến hay không thì cái Hoa từ bên ngoài hớt hải chạy vào.

Mai Chi ngồi dưới lớp nói vọng lên:

"Từ từ thôi, cô chưa vào lớp đâu."

Hoa đến đã chuyển dời sự chú ý của Thanh với Ngân, mấy đứa con gái bắt đầu quay sang trêu Hoa.

"Sao hôm nào mày cũng đi học muộn thế?"

"Tao biết ngay hôm nay con Hoa lại đến muộn mà."

"Tao gọi cho mày mấy chục cuộc đấy, đã dậy muộn lại còn xung phong mang nồi, suýt nữa thì tao phải chạy về nhà lấy."

Tôi còn chưa kịp thở phào thì Hoa đột nhiên tiến đến trước bàn tôi, con bé tỏ ra tò mò hết sức:

"Châu Anh, lúc nãy bà đi cùng với Gia Khánh à?"

May mà giọng Hoa không to, cho nên chỉ có Ngân và Thanh ngồi cùng bàn với tôi là nghe được rõ ràng. Không kịp nhìn phản ứng của hai đứa kia, tôi vội vàng kéo Hoa ngồi xuống cạnh mình, đưa một ngón tay lên môi ra dấu im lặng:

"Sao bà biết?"

Có lẽ do nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của tôi, Hoa biết ý hạ giọng xuống.

"Thì lúc nãy tôi nhìn thấy có ai giống bà ngồi sau xe Gia Khánh, lúc đầu tôi cũng không chắc có phải bà không, nhưng mà lúc bà xuống xe là tôi chắc chắn 100%."

Tôi lấy tay day day thái dương, giải thích lại một lần nữa:

"Xe của tôi bị hỏng, Gia Khánh đúng lúc đi qua nhìn thấy nên cho tôi đi nhờ."

"À..." Hoa tỏ vẻ đã biết, gật gù "Tôi còn tưởng hai người đang quen nhau chứ. Nhìn từ đằng sau trông bà với Gia Khánh thân thiết lắm."

Ôi vãi *** thật.

Hai đứa ngồi bên cạnh còn tỏ ra shock hơn cả tôi. À tôi quên mất, chúng nó vẫn chưa biết hôm nay Gia Khánh chở tôi đi học.

Tôi cần phải tìm đại một lý do để đối phó với Hoa trước đã.

"Thân thiết gì đâu, bạn bè nói chuyện với nhau bình thường thôi mà. Không phải bà cũng toàn đi nhờ xe Đức à?"

Hoa hơi khựng lại. Tôi vẫn mỉm cười chăm chú nhìn nó. Hóng hớt chuyện của người khác thì vui, chứ chuyện lan đến trên người mình thì ai mà vui nổi.

"Ừ... cũng đúng." Hoa cười xòa, lấy cớ rời đi "Vậy thôi tôi về chỗ đây, hình như tôi vẫn chưa chép bù bài hôm trước nữa."

"Okay."

Tôi thở hắt ra, quay đầu lại nhìn hai cặp mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình. Thôi xong, hai đứa này mới là khó giải quyết.

"Châu Anh..." Con Ngân mở lời "Tao cần được nghe toàn-bộ-câu-chuyện."

"Và không được cắt bớt một chi tiết nào hết." Thanh gật đầu bổ sung thêm, mắt vẫn không rời khỏi tôi.

Tôi vô thức nuốt khan, ngoan ngoãn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Thanh với Ngân.

.

.

"Châu Anh." Ngân thì thầm gọi tôi, con bé đang cẩn thận lấy khăn lau lá chuối, còn tôi đang khuấy bột bên cạnh nó.

"Gì mày?"

"Cảm giác được ngồi sau xe hotboy thế nào hả?" Ngân khẽ hích nhẹ vào vai tôi, cười gian.

Tôi cũng cười, nhưng mà không thấy vui tí nào.

"Hồn lìa khỏi xác."

Đây là nhận xét trực quan nhất.

Con Ngân phá ra cười ngặt nghẽo, thấy mấy đứa con gái xung quanh nhíu mày nhìn sang, tôi vội đánh vào tay nó, trách móc:

"Mày dở à? Cười gì mà cười, cả lớp đang nhìn mình kìa!"

Con Ngân giảm âm lượng điệu cười kinh dị của nó xuống, nó vừa cười vừa đập tôi như điên.

"Xin lỗi vì ngày xưa tao từng chê mày nhạt... ha ha... buồn cười vãi..."

Tôi không cảm xúc tránh khỏi bàn tay của nó, bình tĩnh nói:

"Tao không đùa đâu. Mày có biết Nguyễn Hoàng Gia Khánh đi với vận tốc bao nhiêu km/h không? 60km/h! Tao cảm tưởng tao chỉ cần bỏ ta ra khỏi balo của nó là tao bay luôn xuống đường."

Thanh thản nhiên nói:

"Được ngồi trên xe của Nguyễn Hoàng Gia Khánh, dù có bay xuống đường tao cũng chấp nhận."

Con Ngân gật đầu tán thành:

"Chuẩn."

"..."

Thực ra chúng nó nói không sai. Tôi cũng tự thấy mình may mắn thật, nhưng mà tôi lại không thấy vui vì vận may này cho lắm.

Trên bảng, cô giáo đang giảng đến cách gói bánh giò.

Sau khâu gói bánh là luộc bánh.

Trong lúc chờ bánh chín, chúng tôi bắt đầu quét dọn lại phòng thực hành.

Gần cuối giờ, vài đứa con trai từ trên lớp điện chạy xuống ăn trực. Nhìn thấy Trần Minh Tâm cũng xuống, mắt tôi hơi sáng lên.

"Ê mày." Tôi chạy ngay ra chỗ nó, đập bộp một phát vào lưng nó thay cho lời chào hỏi.

Thằng Tâm đang kéo mấy sợi dây ni lông buộc quanh cái bánh hình chóp tam giác đều, nó liếc mắt nhìn tôi một cái, động tác tay vẫn không hề chậm lại.

"Nói."

Tôi lấy kéo giúp nó cắt mấy cái dây, thử dò hỏi:

"Hôm nay mày có phải chở ai không?"

"Hmm... chắc là không. Sao?" Nó nhướn mày nhìn tôi, đôi mắt hai mí xinh đẹp hơi rũ xuống, trông cuốn hút một cách kỳ lạ.

Đệch, sao nó đẹp trai thế nhỉ? Tôi tia thằng Tâm từ lúc mới lên lớp 10, vừa bước chân vào lớp là tôi đã chú ý đến nó ngay lập tức. Nó cao 1m8, hơi gầy, thơm, đẹp trai, có gu ăn mặc, nhà có điều kiện, thành tích học tập cũng khá. Trước khi Khánh chuyển đến, thằng Tâm chính là người có ngoại hình nổi bật nhất lớp tôi.

Duyên phận thế nào mà tôi và Tâm lại chơi thân với nhau, sau đó tôi mới phát hiện ra nó không thích con gái, thậm chí hai đứa chúng tôi còn từng crush một bạn lớp bên cạnh.

Quay lại vấn đề chính.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn nó, cười lấy lòng:

"Hôm nay xe tao bị hỏng, lúc về mày chở tao đến chỗ quán sửa xe đầu đường Đà Nẵng được không? Tiện đường luôn."

Tâm vươn tay cầm lấy thìa Nhung đưa, nó xúc một miếng bánh lên ăn thử, thản nhiên nói:

"Tao tưởng mày có người chở đến rồi?"

Tôi trố mắt ra nhìn nó. Sao mà nó biết được?

Tâm có vẻ thích thú khi nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trên mặt tôi, nó sấn thêm một miếng bánh nữa, cười cười giải thích:

"Mày với Gia Khánh bị thằng Hoàng nhìn thấy, vừa nãy nó oang oang cho cả lớp điện nghe hết rồi."

Tôi đau khổ đập đầu vào cánh tay nó.

"Tao chết quách đi cho xong."

"Không sao đâu, thằng Khánh có giải thích rồi." Nó đưa thìa bánh lên miệng tôi, tỏ ra an ủi "Làm miếng này. Cùng lắm mày chỉ bị trêu mấy hôm thôi."

Tôi há miệng cắn miếng bánh, uể oải tựa vào người nó.

"Mày ơi tí về đi ăn bánh xèo ở Lê Hồng Phong đi... Rủ thêm mấy đứa nữa, tao nản quá."

"Tao hết tiền rồi, bao thì đi."

"...Tao bao, mày chở."

"Chốt kèo."

Vì có kèo đi ăn với thằng Tâm nên tâm trạng tôi tốt hơn một tẹo.

Chuông hết giờ vang lên, thằng Tâm chạy về lớp thu dọn đồ đạc, nó bảo tôi cứ đứng chờ nó ở bãi giữ xe trước. À đúng rồi, tôi còn phải bảo Gia Khánh không cần đưa tôi về nữa.

Xe Tâm để ở rìa ngoài, rất dễ thấy. Tôi lách qua vài chiếc xe, đi đến ngồi chờ trên xe của nó, cẩn thận quan sát xung quanh xem Gia Khánh đã xuống chưa.

Giờ này bãi giữ xe rất đông, khắp nơi toàn người là người. Khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy người quen – là thằng Lâm.

"Lâm ơi!" Tôi gọi to.

Tôi muốn hỏi nó xem nó có thấy Khánh không.

Lâm quay đầu nhìn tôi, nó có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi ngồi trên xe của Tâm.

"Tao tưởng hôm nay Gia Khánh chở mày đi học mà?" Nó cười cười tiến về phía tôi.

F*ck. Sao ai nhìn thấy tôi cũng treo hai chữ Gia Khánh lên miệng vậy? Thế giới này điên hết rồi.

Tôi vừa mở miệng định giải thích thì có tiếng gọi cắt ngang.

"Châu Anh!"

Đứa dở hơi nào gào tên tôi to thế nhỉ?

Tôi khó chịu nheo mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Ôi chao? Nguyễn Hoàng Gia Khánh vừa gọi tôi đấy à?

Khánh bước nhanh ra chỗ tôi, đằng sau nó là đám con trai lớp tôi, chúng nó vừa cười nói vừa nhìn về phía chúng tôi một cách mờ ám.

Tôi phải mở lời trước.

"Mày ơi, tao vừa nhờ được Tâm— "

"Châu Anh, mày còn ngồi đây làm gì? Mình đi về thôi!" Nó cao giọng ngắt lời tôi.

Gia Khánh không để ý đến biểu cảm phản đối của tôi, nó quay đầu nói với mấy đứa con trai phía sau:

"Hôm nay tao không đi với chúng mày được đâu, tao phải chở Châu Anh về." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp