Chanh Mật Ong

Chương 2


10 tháng

trướctiếp

Để chứng minh độ uy tín của bản thân, tôi quyết định khởi hành sớm hẳn 40 phút so với bình thường.

Trong tác phẩm Nhà giả kim, tác giả có viết thế này: "If you desperately want something, the universe will conspire in helping you achieve it", có nghĩa là "Khi bạn thực sự mong muốn điều gì, cả vũ trụ sẽ giúp bạn đạt được điều đó." Có lẽ đến vũ trụ cũng không muốn tôi đến sớm, nếu không thì tại sao đang yên đang lành em Odora của tôi lại chết máy giữa đường cơ chứ.

Chắn chắn đây là tín hiệu vũ trụ, vũ trụ đang muốn bảo tôi lần sau đừng có đi học sớm nữa. Tôi biết ngay mà.

Cũng may đoạn đường này có nhiều cây xanh nên có vẻ không nắng lắm, theo tôi nhớ thì chỉ cần đi thêm mấy trăm mét nữa là có chỗ sửa xe điện.

Vật lộn gần 15 phút, cuối cùng thì tôi cũng lết được đến cửa hàng sửa xe.

Bác sửa xe nói xe tôi bị hỏng ắc quy, nếu thay luôn phải đợi gần 1 tiếng. Mà tôi cũng không mang đủ tiền để thay ắc quy, bố mẹ thì lại không có ở nhà... Tôi lấy điện thoại ra xem giờ, 13h40, còn 20 phút nữa vào lớp. Bây giờ chắc Ngân với Thanh sắp đến trường dạy nghề rồi, mà nhà hai đứa nó còn ngược hướng với tôi...

"Châu Anh?"

Đột nhiên có người gọi tên tôi, giọng nói còn rất êm tai, nhưng mà nghe lạ quá. Tôi hơi giật mình quay người lại, sửng sốt nhìn chàng trai đang dừng xe cách mình vài bước chân. Gì kia? Nếu tôi không bị hoa mắt, ù tai, gặp ảo giác, thì người vừa gọi tôi chính là bạn cùng bàn Gia Khánh siêu đẹp trai đấy ư?

Hình như bộ dạng bây giờ của tôi trông rất ngu, Khánh bật cười một tiếng, nó kéo khẩu trang xuống, tỏ ra quan tâm hỏi:

"Xe mày bị hỏng à?"

Tôi cũng cười, bất lực gật đầu:

"Ừ mày ơi, xe tao bị hỏng ắc quy."

Có trời mới biết tôi đã phải gồng như thế nào để có thể tỏ ra tự nhiên trước mặt Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Nó đẹp trai dã man luôn ấy.

Gia Khánh ngồi thẳng người lại, nháy mắt nhìn tôi:

"Mày có cần đi nhờ một đoạn không?"

Tôi hơi ngây người nhìn nó. Ôi trời ơi, tôi vừa được hotboy số một THPT A offer cho đi nhờ xe kìa! Thực ra nhìn thấy bạn cùng lớp bị hỏng xe, bất cứ một người lịch sự nào cũng sẽ hành xử như vậy thôi, nhưng mà bởi vì người nói ra câu đó là Nguyễn Hoàng Gia Khánh nên tôi mới không thể nào bình tĩnh được. Cái này gọi là trong cái rủi có cái may đúng không?

Tôi chỉ mất 2 giây để trở lại bình thường và nở nụ cười tươi rói nhìn nó, nói một cách chân thành:

"Thế thì tốt quá! Cảm ơn mày nhiều nhé!"

"Không có gì." Khánh vui vẻ cười, tôi nhận ra khi cười mắt nó hơi cong lên, trông như hai mặt trăng nhỏ. Hu hu đẹp trai quá đi mất.

Tôi hẹn bác sửa xe chiều tối quay lại, sau đó liền xách balo và túi đựng đồ thực hành qua xe của Khánh. Rắc rối rồi đây... ngồi sau xe nhân vật nổi tiếng như nó quá nguy hiểm, chưa kể đến việc tôi còn không biết hiện tại nó có đang trong một mối quan hệ phức tạp với cô nàng nào đó không.

"Mày ơi" Tôi do dự lên tiếng "Hay là để tao chở mày có được không?"

"Hả?" Khánh hơi trố mắt ra nhìn tôi, hình như nó không ngờ tôi sẽ nói ra yêu cầu như vậy.

Tôi yếu ớt tìm một cái cớ để giải thích:

"Thì là... tại vì tao thích chở người khác ấy... cứ bao giờ đi chung với ai tao phải là người lái xe tao mới thấy yên tâm được... "

Cái lý do sứt sẹo này, đến tôi còn tự thấy không đáng tin, thế mà Gia Khánh lại tin thật.

Nó ngồi lùi lại phía sau nhường chỗ cho tôi, đôi chân dài vẫn chống xuống đường để cố định xe.

"Ừ, nếu mày muốn, tao không có vấn đề gì cả."

"Cảm ơn mày."

Tôi cảm kích nhìn nó, sau đó liền leo lên xe. Gia Khánh tốt hơn tôi nghĩ, đặc biệt là nó không bị ám ảnh với mấy cái chủ nghĩa nam giới chết tiệt mà đa số đàn ông con trai đều mắc phải. Đúng là không phải ngẫu nhiên mà người ta lại được con gái yêu thích như vậy.

Ối, xe nó có vẻ cao hơn tôi tưởng.

"Mày có chở được không đấy?" Khánh nghi hoặc hỏi tôi, hình như nó đang thấy rất quan ngại về hình thể nhỏ bé của tôi so với chiếc Visar của nó.

"Yên tâm, không gì có thể làm khó được tao." Tôi đáp chắc nịch.

"Mong là tí nữa mày với tao không lên tin xã hội." Khánh khúc khích cười, chân nó vẫn phải chống xuống đường để đảm bảo cả hai đứa bọn tôi không bị ngã.

Tôi thấy hơi không vui.

"Mày phải tin tưởng tao chứ."

"Ừ, tao tin mày mà. Nếu không tao đã không để mày chở tao." Khánh đáp lại nhẹ bẫng, tôi có cảm giác tai tôi bắt đầu hơi nóng lên. Gia Khánh quá nguy hiểm, dù không cần cố gắng thể hiện thì bản thân nó lúc nào cũng đầy sức hút. Chỉ mới nói chuyện với nó vài câu nhưng tôi có thể khẳng định, Gia Khánh rất có kinh nghiệm với con gái, và nó biết phải làm thế nào để con gái có thiện cảm với mình.

Là một người tỉnh táo, tôi cần phải tránh xa nó ra.

"Châu Anh, mày đang đi với tốc độ bao nhiêu km/h thế?" Đột nhiên Khánh hỏi tôi.

Tôi liếc xuống nhìn đồng hồ xe, trả lời nó:

"25 km/h."

Khánh im lặng, một lúc sau, rốt cuộc nó vẫn phải lên tiếng:

"Mày có thấy người ta đi xe đạp còn nhanh hơn mình không?"

Tôi không cảm xúc nhìn mấy đứa cấp hai phóng xe đạp vèo qua trước mặt, bình tĩnh nói:

"Mày ngẩng đầu lên một góc 60 độ, đọc cho tao chữ in trên băng rôn."

Nó làm theo lời tôi thật.

"Nhanh một giây, chậm cả đ..." Khánh chợt khựng lại, sau đó nó bắt đầu phá lên cười ngặt nghẽo.

Tôi thì không cảm thấy việc tuân thủ theo khuyến khích của bộ giao thông có gì đáng buồn cười cả, cho nên tôi nghĩ là Gia Khánh không được bình thường lắm. Dù sao nó cũng đẹp trai mà, nếu nó có bị điên thì người ta vẫn có thể tha thứ.

"Châu Anh." Cuối cùng Khánh cũng ngừng cười, nó vỗ nhẹ vai tôi "Bây giờ mày dừng xe lại, để tao chở. Mày mà đi với tốc độ đấy thì cả mày với tao đều muộn học mất."

"Mấy giờ rồi mày?" Tôi cũng hơi do dự thật, tại vì đi không quen xe nên tôi không dám phóng nhanh, lỡ bạn Nguyễn Hoàng Gia Khánh có mệnh hệ gì thì có bán cả tôi đi cũng đền không nổi.

"Bây giờ là 13h54, sáu phút nữa vào lớp."

Trong đầu tôi âm thầm tính toán. S = v.t, v = 25 km/h, s = 3 km, thêm các yếu tố khách quan nữa, thế thì tôi cần khoảng hơn 10 phút để đến nơi. Thôi không ổn rồi.

Dù sao cũng không phải lần đầu đến muộn, hơn nữa tôi còn có lý do vô cùng chính đáng, không có vấn đề gì cả. Nhưng nếu tại tôi mà Gia Khánh đến muộn thì tội lỗi quá.

Tôi dừng xe lại, ngoan ngoãn nhường vị trí cho Gia Khánh. Nó hơi ngạc nhiên nhìn tôi, dường như không ngờ tôi lại dễ nói chuyện như vậy.

"Mày cứ thế để tao chở à?"

Tôi trèo lên yên xe phía sau, thở dài:

"Tao sợ tại tao mà mày đi học muộn."

"Sao giọng mày nghe có vẻ tiếc nuối thế?" Khánh khởi động xe, thuận miệng hỏi tôi.

Không phải tao tiếc, mà là tao sợ. Được hotboy Nguyễn Hoàng Gia Khánh chở đến trường, khéo sáng mai toàn bộ thông tin cá nhân của tôi đều bị fanclub của nó đào sạch ra mất.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng tôi vẫn thản nhiên trả lời nó:

"Ừ, tao thích chở người khác mà."

"Lúc về tao cho mày chở." Khánh khẽ cười, dịu giọng nói tiếp "Bám chắc vào, tao đi nhanh lắm đấy."

Tôi vội vã ôm chặt lấy balo của nó, im lặng nghĩ xem tí nữa đến lớp nên nhờ đứa nào chở về.

.

.

"Nguyễn Hoàng Gia Khánh!!! Đi chậm thôi!!"

"Mày cứ tin tao, từ lúc biết đi xe máy đến giờ tao chưa đâm phải ai đâu."

"Không!!! Để tao chở!"

"Sắp đến nơi rồi, giờ mà dừng lại là muộn học đấy."

"Không, tao mặc kệ... hu hu mày ơi đi chậm lại đi! Tao ngất ra đây mất."

"Rồi, tao đi chậm rồi đây này, đừng có gào nữa."

"Mày lừa tao... hu hu... trên bảng điều khiển vẫn hiện lên 60 km/h này..."

"Đâu, làm gì có, mày nhìn nhầm rồi."

Tôi thề là tôi vừa nghe ra được tiếng cười Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Tức quá đi mất.

"Đồ xấu tính..." Tôi nhỏ giọng lẩm bầm, hai tay vẫn ôm chặt lấy balo của nó.

"Này, tao nghe thấy đấy." Gia Khánh cười cười ngắt lời tôi, vận tốc xe máy vẫn không hề giảm một chút nào.

Bằng một cách nào đấy, bây giờ tôi thấy giọng của nó nghe gợi đòn cực kỳ. Êm tai cái khỉ khô ấy.

"Đâu, làm gì có, mày nghe nhầm rồi." Tôi trả lại nó nguyên câu nói vừa nãy.

Tâm trạng của Nguyễn Hoàng Gia Khánh có vẻ rất tốt.

"Ha ha, tại sao đến bây giờ tao mới nói chuyện với mày nhỉ?"

Tôi đập mạnh vào vai nó, gắt:

"Cái đấy mày phải tự hỏi mình chứ! Nhìn đường đi kìa, tao không muốn tí nữa mày với tao cùng lên tin xã hội đâu!"

Khánh bắt đầu giảm tốc độ. Tôi đã có thể nhìn thấy trường dạy nghề ở phía trước rồi. Tôi lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, may thật, còn 1 phút nữa là vào lớp.

"Mày biết không..." Khánh dừng xe lại, trước chúng tôi là một hàng dài học sinh đang đợi lấy vé xe "Tao bắt đầu thích nói chuyện với mày rồi đấy."

"Ha ha..." Tôi cười nhạt, nghiến răng nghiến lợi nói "Còn mày vừa thành công làm tao bị ám ảnh tâm lý với xe máy rồi đấy."

"Nếu mày không đòi chở từ đầu thì tao đã chẳng phải lao nhanh như thế." Giọng của Gia Khánh nghe vô tội cực kỳ, tôi biết nó có lý, nên tôi đành phải ngậm chặt miệng lại.

Xe chúng tôi chậm chạp nhích thêm được một đoạn ngắn, tôi nhạy cảm nhận ra được rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình. Không, đúng hơn là hướng về phía hotboy Nguyễn Hoàng Gia Khánh đang ngồi trước tôi.

Tôi ái ngại vỗ nhẹ vào vai nó, thì thầm:

"Mày ơi... mày có thấy hai đứa mình cùng chờ lấy vé rất là vô nghĩa không?"

Gia Khánh quay đầu híp mắt nhìn tôi, nó kéo khẩu trang xuống, nhếch môi cười:

"Mày muốn đứng đây xếp hàng lấy vé hộ tao, để tao vào lớp trước?"

Tôi hơi sửng sốt nhìn nó, mặc dù công thức sai, kết quả cũng sai nốt, nhưng mà nghe có vẻ hợp lý đấy chứ. Tôi vui vẻ gật đầu:

Gia Khánh nhìn tôi một cách kỳ lạ, tôi vô tội nhìn lại nó, dễ đến cả một lúc lâu, cuối cùng nó đành phải bỏ cuộc trước. Nó thở hắt ra, uể oải nhích xe thêm một đoạn nữa, lười biếng nói:

"Mày vào lớp trước đi, hết giờ chờ tao ở bãi giữ xe." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp