Chanh Mật Ong

Chương 4


9 tháng

trướctiếp

Gia Khánh không để ý đến biểu cảm phản đối của tôi, nó quay đầu nói với mấy đứa con trai phía sau:

"Hôm nay tao không đi với chúng mày được đâu, tao phải chở Châu Anh về."

Nói xong nó quay lại nhìn tôi, hai mắt chớp liên hồi ra hiệu.

Lũ con trai bắt đầu nhao nhao ồ lên.

"Thân nhau thế nhỉ?"

"Lại chả thân, vì chở Châu Anh về mà bỏ bạn là biết thân nhau thế nào rồi."

"Mục tiêu mới của mày à?"

"Ô thế còn em Hà 10D2 thì sao?"

Tôi nhíu chặt chân mày, cố gắng không tỏ rõ sự khó chịu ra mặt.

Có lẽ Gia Khánh phát hiện ra tâm trạng của tôi, nó nghiêng đầu nhìn mấy đứa kia, cười nhạt.

"Cút con mẹ nó đi, tao với Châu Anh là bạn bè bình thường thôi. Chúng mày đừng trêu kiểu đấy nữa, Châu Anh khó chịu đấy."

Tôi nhận ra Khánh rất có tiếng nói trong đám con trai, nó chỉ cảnh cáo một câu thế thôi, nhưng không ai dám đùa cợt thêm gì nữa, thằng nào thằng nấy tản ra lấy xe, coi như vừa nãy chưa có gì xảy ra.

Tôi khẽ thở ra một hơi, nâng mắt nhìn Khánh. Nó muốn lấy tôi làm cớ từ chối kèo đi chơi à? Thực lòng tôi rất muốn đi về với Tâm, nhưng mà chiều nay Khánh đã giúp tôi một lần, về tình về lý thì tôi cũng nên giúp lại nó để trả ơn.

Ôi trời ơi... hình như tôi nhìn thấy Trần Minh Tâm đang đi về hướng này. Có vẻ nó đã nhìn thấy tôi với Gia Khánh, trên mặt nó còn viết rõ hai chữ 'hóng hớt' kia kìa.

"Châu Anh..."

Khánh giật nhẹ tay áo tôi, thúc giục.

Tôi đau khổ nhìn lại nó, không biết nên mở lời thế nào.

"Mày ơi, vừa nãy tao nhờ Tâm chở về rồi..."

"Làm gì có! Mày nhờ tao khi nào?"

Tâm không biết đã xuất hiện bên cạnh tôi lúc nào, nó dễ dàng nhấc tôi ra khỏi yên xe, đặt tôi đứng cạnh Khánh, toe toét cười.

Tôi không dám tin nhìn muốn thủng cái mặt đẹp đến mức đáng ghét của Trần Minh Tâm. Con chó này vừa phản bội tôi đấy à?

"Châu Anh." Khánh lên tiếng "Giờ mày về được chưa?"

Tôi thở dài, chấp nhận số mệnh.

"Để tao chở."

Khánh phì cười nhém chìa khóa cho tôi.

"Ừ, cho mày chở."

Khánh đi trước dắt xe ra giúp tôi. Trước khi rời đi, tôi không cam tâm đạp thật mạnh vào bánh xe của thằng Tâm cho bõ tức.

"Mày điên à?" Thằng Tâm lườm tôi "Gia Khánh đã đứng đấy thì tao làm sao dám bảo tao chở mày?"

"Thì làm sao? Mày sợ nó à?"

"Ừ, bố mày sợ nó vãi ***." Minh Tâm thản nhiên đáp trả.

Tôi xị mặt nhìn nó, đột nhiên cảm thấy cả người rã rời.

"Ừ, tao cũng sợ nó."

Tâm bật cười, nhém cho tôi ánh mắt thương hại.

"Chúc mày may mắn."

"...Cảm ơn."

Lúc Tâm dắt xe lướt qua người tôi, nó buông xuống một câu nhẹ bẫng.

"Mày cẩn thận thằng Khánh, nó không đơn giản đâu."

.

.

Bây giờ thì tôi đang chở Gia Khánh trên con đường đông đúc bậc nhất nội thành Hải Phòng. Tôi đã phát ngán cái cảnh thi thoảng lại có một vài em gái đi ngang qua ngoái đầu lại nhìn Gia Khánh phía sau tôi rồi, rõ ràng nó đã đeo khẩu trang kín mít rồi cơ mà? Con gái bây giờ bị làm sao ấy nhỉ? Tôi dám cá nếu thằng Khánh mà bỏ khẩu trang ra khéo lại có vài vụ tai nạn vì nó mất.

"Mày không khó chịu à?" Tôi bất lực nhìn cái đèn đỏ dài 60 giây trước mặt, tìm đại một chủ đề gì đó để giết thời gian.

"Sao cơ?" Gia Khánh cúi đầu xuống, ghé sát vào người tôi. Bây giờ mặt nó chỉ cách mặt tôi có vài centimet, tôi còn có thể cảm nhận được mái tóc mềm mại của nó đang cọ khẽ vào gò má. Gần quá.

Tôi nuốt khan, cố gắng duy trì tỉnh táo.

"Việc lúc nào cũng bị người ta nhìn ngó ấy, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp trộm mày nữa."

"À..." Khánh thoải mái cười, nó ngồi thẳng lại, nói nhẹ nhàng "Cũng hơi khó chịu một chút, nhưng tao thấy không sao cả."

"Mày biết không..." Tôi chậm chạp điều khiển xe theo dòng người "Tao mà không đang chở mày thì tao cũng lôi điện thoại ra chụp mày rồi đấy."

Khánh gục đầu vào vai tôi, cười đến mức cả người run run.

"Tao cứ tưởng mày không quan tâm đến mấy thứ nông cạn hời hợt như vẻ bề ngoài chứ?" Nó vừa cười vừa hỏi tôi.

"Ai mà chẳng thích cái đẹp. Hơn nữa, mày đúng là đẹp trai thật."

Có vẻ Gia Khánh hơi bất ngờ vì lời khen thẳng thắn của tôi, vài giây sau nó mới lên tiếng:

"Mày cũng rất xinh mà."

"Tao cảm ơn." Tôi khẽ lẩm bẩm "Mặc dù nghe không được thuyết phục lắm."

"Tao nói thật đấy!"

"Ý tao không phải vậy..." Tôi nhíu mày giải thích "Nó giống như kiểu tự dưng Phạm Nhật Vượng khen bố tao "Nhà anh rất giàu có" ấy, nghe chả thấy vui tí nào."

Khánh mất vài giây để hiểu được ví dụ của tôi, nó bật cười khúc khích, vui vẻ nói:

"Nói chuyện với mày thú vị thật đấy."

Tôi cười nhạt.

"Thế mà ngồi cùng bàn gần 1 tháng nay nhưng mày có thèm nói với tao câu nào đâu."

"Rõ ràng là mày không chịu nói chuyện với tao mà?" Giọng của nó nghe oan ức hết sức.

"Tao tưởng mày không thích nói chuyện với tao?" Tôi buột miệng.

"Không." Khánh đặt hai tay lên vai tôi "Tao nghĩ là mày ghét tao hay có thành kiến gì đó với tao, nên tao mới không dám bắt chuyện với mày."

Gì đây? Nó muốn tôi tự thấy bối rối và có lỗi à?

Cái trò thao túng tâm trí rẻ tiền này qua mắt mấy em cấp 2 thì được, chứ làm gì có tuổi với tôi.

Tôi biết tỏng tôi vốn không thuộc nhóm đối tượng cần gây sự chú ý của nó, cho nên ngay từ đầu nó đã không muốn tốn công tìm cách tiếp cận hay giao lưu với tôi. Hoặc đúng hơn là tôi chẳng có gì nổi trội đủ để thu hút nó cả.

Dù vậy, nó vẫn có thể nhẹ nhàng đẩy vấn đề sang người tôi được. Nguyễn Hoàng Gia Khánh đúng là tay chơi chuyên nghiệp, mà tôi thì vẫn còn quá non để chơi trò đưa đẩy kiểu này với nó.

"Ừ, tại vì mày đẹp trai một cách đáng ghét." Với trường hợp này, chỉ cần trả lời vậy là đủ.

Khánh cười khẽ, đúng như dự đoán của tôi.

Tôi bắt đầu thấy hơi nản vì mấy cuộc hội thoại kiểu này rồi.

"Đi đường Trần Phú nhé? Tao muốn qua BIDV rút tiền."

"Ừ, mày thích đi đường nào cũng được." Khánh tỏ ra khá thoải mái, như kiểu tôi có chở nó đi sang Trung Quốc nó cũng sẽ đồng ý ấy.

"Mày không có việc gì vội à?" Tôi thuận miệng hỏi nó.

"Không có, tối nay tao rảnh."

Tôi thấy hơi ngạc nhiên một tẹo.

"Tao cứ tưởng mày không đi chơi với đám thằng Long vì có việc bận."

"À..." Nó hơi ngân dài câu nói "Chẳng qua là tao không có hứng tham gia mấy trò vô bổ với chúng nó."

Tôi không kìm được nhướn mày.

"Trò vô bổ?"

Tôi cảm giác được Khánh đang nghịch mấy lọn tóc xõa sau lưng tôi, hơi nhột, nhưng mà tôi không khó chịu với sự động chạm của nó. Thôi hỏng rồi. Tôi cần một buổi thanh tẩy với Trần Minh Tâm, trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.

"Ừ." Ngón tay của nó đang xoắn nhẹ lọn tóc của tôi, giọng nói êm ái của nó gần sát bên tai, đến mức tôi có cảm giác mình như bị mê hoặc "Chúng nó rủ nhau đến nhà Trần Quân hút vape."

Tôi nuốt khan, ép mình phải tỉnh táo.

"Mày không muốn tham gia với chúng nó à?"

Khánh khẽ cười, đầu ngón tay lướt nhẹ qua vành tai tôi.

"Không, tao ngoan mà."

---------------------

Tớ chỉ muốn nói là, badboy thật chẳng có thằng nào thể hiện rõ ra đâu, càng tỏ ra ngoan hiền đơn giản thì lại càng nguy hiểm, mấy thằng gặp bé nào xinh là thính đầy cả rổ vẫn còn non lắm, chưa được tính là tay chơi đâu =)))

Đặc biệt, những thằng càng nhiều kinh nghiệm thì nó càng biết cách thao túng tâm lý và chơi đùa tình cảm của người khác, thậm chí đến lúc chia tay rồi bạn còn nghĩ mọi chuyện là do lỗi của mình đấy =))) 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp