Ánh nắng ban mai chiếu lên cửa sổ, Diệp Trì Trì trong phòng đang ngủ rất ngon.
Lúc nghe thấy tiếng gọi của bố Diệp, Diệp Trì Trì hơi mở mắt rồi lại nhắm lại, trên khuôn mặt bầu bĩnh hiện rõ dòng chữ lớn “tôi muốn ngủ”.
Bố Diệp nhéo nhẹ bàn tay nhỏ trắng nõn hồng hào của con gái: “Bảo bối ngoan? A Trì? Trì Trì? Còn không dậy là bị muộn học đó”.
“Bố ơi”. Diệp Trì Trì nhắm mắt làm nũng, mượn lực tay của bố Diệp mà ngồi dậy nhưng chưa đến một giây lại nằm xuống.
“...” bố Diệp cạn lời, nhịn cười rồi tung ra tuyệt chiêu: “Bảo bối ngoan còn không dậy là muộn học đấy, mà muộn học thì không được nhận hoa đỏ đâu”.
Hoa đỏ!
Đầu nhỏ của Diệp Trì Trì bỗng lệch đi, ý thức đang mơ mơ màng màng dần tỉnh táo, vội vàng tỉnh dậy đi đánh răng rửa mặt.
Lúc ra khỏi nhà không hề muộn nhưng hôm nay Diệp Trì Trì vẫn không nhận được hoa đỏ, nguyên nhân là trên đường cô bé và bố Diệp gặp kẻ trộm đang trộm cắp.
Bố Diệp là người luyện võ, trên đường gặp chuyện bất bình thì đương nhiên sẽ “rút đao tương trợ”, trải qua một màn rượt đuổi không hề khó khăn, ông thuận lợi tóm được tên trộm đòi lại ví tiền rồi trả lại cho người bị mất, người bị mất ví rối rít cảm ơn, mọi người ở xung quanh nhìn thấy cũng khen ngợi tới tấp.
Diệp Trì Trì đứng cạnh bố, khuôn mặt đỏ bừng bừng, vừa kiêu ngạo vừa tự hào, sau khi mọi người tản đi, cái miệng nhỏ của cô bé vẫn bô bô khen bố của mình.
“Bố ơi, bố giỏi quá! Con cảm thấy tự hào về bố!”
“Thân là con gái của bố, bảo bối ngoan cũng rất giỏi nè!”
...
Cả quãng đường hai cha con khen lẫn nhau, không khí vô cùng hài hòa mãi đến khi bước vào nhà trẻ, Diệp Trì Trì còn chưa đi vào lớp học thì chuông đã vang lên rồi...
Muộn rồi!
Không có hoa đỏ rồi!
Hốc mắt Diệp Trì Trì ầng ậc nước mắt lại cố gắng nhịn không khóc.
Hôm nay bố làm việc tốt mới muộn học, cô bé có thể không có hoa đỏ. Nhưng...vẫn buồn quá đi mất, vốn cô bé đã nghĩ kĩ rồi, hôm nay phải biểu hiện thật tốt, cố gắng lấy được hoa đỏ tặng anh trai.
Cô bé hít hít mũi, nghĩ bụng nếu buổi sáng cô bé không ngủ lười, dậy sớm một chút thì tốt biết mấy.
Càng nghĩ càng đau lòng, ngay cả búi tóc nhỏ trên đầu cũng rũ xuống lộ ra vẻ “tôi rất buồn”.
Diệp Trì Trì uể oải nằm bò ra bàn, bạn cùng bàn Lan Lan thấy vậy thì vội vàng hỏi thăm: “Trì Trì sao cậu lại khóc? Có phải vẫn chưa khỏi bệnh không? Tớ giúp cậu báo với cô giáo”.
Diệp Trì Trì vội vàng ngăn bạn lại rồi thấp giọng nói nguyên nhân với cô bé, Lan Lan tính tính, hình như đúng vậy, ồ khải giảng chưa đến một tháng mà Trì Trì đã đi muộn hai lần rồi.
Có cách gì để không đi muộn đây?
Giờ thủ công, hai cô bé không có tâm trạng nặn đất sét mà chụm lại một chỗ nghĩ cách.
Đầu Lan Lan đột nhiên lóe lên, vỗ bàn tay nhỏ: “Trì Trì tớ biết rồi!”
Diệp Trì Trì: “???”
Lan Lan: “Chắc chắn là do cậu tên là Trì Trì nên mới hay đi muộn, đổi tên khác chắc chắn sẽ không đi muộn nữa!”
Tên của cô bé?
Miệng nhỏ của Diệp Trì Trì mở to, mắt trợn tròn, Lan Lan nói hình như cũng có lý nhể...
Nhưng nếu cô bé không tên Trì Trì vậy cô bé tên là gì?
Diệp Trì Trì nghiêng đầu nghĩ ra một cái tên mới: tên “Tảo Tảo”?
Lan Lan: Đúng, tên ‘Tảo Tảo’ được, tên ‘Tảo Tảo’ thì cậu sẽ không đi muộn nữa rồi”.
Giải quyết xong vấn đề nan giải của Diệp Trì Trì, hai cô bé lại vui vẻ gia nhập vào đội quân trò chơi.
Diệp Trì Trì nặn liền một mạch mấy con thỏ, béo ú màu nào cũng có, để trên mặt bàn trưng bày, vô cùng đáng yêu.
Lan Lan lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ: “Trì Trì cậu giỏi quá, thỏ nhỏ thật đáng yêu”.
Các bạn nhỏ ở bên cạnh nghe thấy cô bé nói vậy cũng chạy qua xem, vây thành một vòng quanh bàn Diệp Trì Trì.
Diệp Trì Trì nghĩ ngợi chỉ lấy hai con thỏ mà trắng và hồng, những con khác đều tặng cho các bạn.
“Cảm ơn Trì Trì”. Các bạn nhỏ cầm thỏ nhỏ vui vẻ nói cảm ơn, còn cầm đồ của mình nặn ra tặng cho Diệp Trì Trì.
Lúc tan học bố Diệp đến đón, biết được việc này thì lại khen Diệp Trì Trì.
Diệp Trì Trì nhắc đến chuyện đổi tên, nói cho bố Diệp nghe cuộc thảo luận của mình với Lan Lan.
“Là như vậy đó ạ, bố ơi con có thể đổi tên thành ‘Tảo Tảo’ không?”. Ánh mắt cô bé tràn đầy mong chờ hỏi.
Vẻ mặt bố Diệp có hơi ảm đạm, không đợi Diệp Trì Trì phát hiện đã giấu đi, cười híp mắt đáp: “Bảo bối ngoan không thích tên ‘Trì Trì’ sao?”
“Thích ạ”. Diệp Trì Trì lưỡng lự một lúc: “Vậy con không thể có hai cái tên được sao?”
Một tên là ‘Trì Trì’, một tên là ‘Tảo Tảo’, bình thường thì dùng tên đằng trước, đi học lại dùng tên đằng sau.
Bố Diệp: “...”
Bố Diệp bị đánh bại bởi logic của con gái, khẽ nhéo búi tóc của cô bé: “Tiểu quỷ lắm trò”.
...
Buổi tối, Diệp Trì Trì trước nay nghe hết câu chuyện trước khi đi ngủ thì lập tức ngủ ngay hiếm khi không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, cái đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi phát sầu.
Đổi tên không đổi được, biện pháp không thực hiện được, sợ bản thân lại đi muộn, không lấy được hoa đỏ.
Càng nghĩ càng sốt ruột, càng nghĩ càng sợ.
Nghĩ đến cuối cùng, trong đầu đột nhiên hiện lên tình tiết tiểu đột bỏ nhà ra đi cuối cùng tìm thấy bảo vật trong ‘Tiểu đội truy tìm kho báu’.
Mắt Diệp Trì Trì bỗng sáng lên, đúng, cô bé cũng bỏ nhà ra đi tìm biện pháp giải quyết vấn đề.
Nhưng phải đi đâu đây?
10 phút sau, Yến Cẩn Nhiên nghe thấy tiếng gọi quen thuộc từ ngoài ban công, liếc nhìn đồng hồ, đã qua giờ cô bé đi ngủ rồi, cậu nhíu mày mở cửa.
Đập vào mắt không phải là khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Diệp Trì Trì mà là một đống chăn, dưới chăn là hai chân nhỏ ngắn ngủn.
Yến Cẩn Nhiên: “?”
Yến Cẩn Nhiên vội vàng ôm lấy cái chăn, lúc này mới nhìn thấy Diệp Trì Trì, mặt cô bé đỏ bừng, thở hổn hển, không còn chăn, tay nhỏ vộ vàng nắm chặt chiếc gối nhỏ sắp rơi xuống đất, sau lưng còn đeo cả cặp sách nữa.
Yến Cẩn Nhiên: “...Em chuyển nhà à?”
Diệp Trì Trì lắc đầu, thấp giọng hưng phấn nói: “Không phải chuyển nhà, anh ơi em bỏ nhà ra đi đó”.
Giọng điệu của cô bé lúc nói câu này còn rất vui vẻ, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Bỏ nhà ra đi?
Yến Cẩn Nhiên im lặng một giây, rồi đặt chăn vào trong phòng trước sau đó lại cầm lấy gối và cặp sách của cô bé. Xong xuôi mới để Diệp Trì Trì ngồi lên ghế hỏi cho rõ ràng.
Diệp Trì Trì ngoan ngoãn ngồi rồi kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
Sau khi biết toàn bộ sự việc Yến Cẩn Nhiên xoa thái dương, nhìn Diệp Trì Trì ngoan ngoãn ở trước mặt, nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy em bỏ nhà đi đâu?”
“Đến chỗ anh này”. Diệp Trì Trì trả lời vô cùng nhanh: “Em nghĩ kĩ rồi, không thể ở trong nhà nhưng cũng không thể đi quá xa, nếu không ông nội, bà nội, bố không tìm thấy A Trì!” nói đến đây cô bé đau lòng nhìn Yến Cẩn Nhiên: “Như vậy A Trì sẽ rất buồn”.
Cô bé vừa mới nghĩ kĩ mới nghĩ ra cách này.
“Anh ơi, tối em có thể ở chỗ anh được không? Em bỏ nhà ra đi một tối, sáng mai Trì Trì sẽ về”.
Cô bé còn muốn ăn sáng với ông nội, bà nội, bố, còn phải đi học nữa.
Lông mày đang nhíu chặt của Yến Cẩn Nhiên từ từ thả lỏng: “Được, vậy tối nay em cứ ở đây, bây giờ buồn ngủ chưa? Có muốn đi ngủ không?”
Vừa dứt lời cậu liền nhìn thấy Diệp Trì Trì ngáp một cái, cô bé dụi mắt gật đầu: “Buồn ngủ rồi ạ, em muốn ngủ”.
Yến Cẩn Nhiên để cô bé ngủ trên giường của mình, sợ cô bé không quen cậu còn đặt chăn và gối của cô bé lên giường.
Diệp Trì Trì vừa dán vào gối là ngủ luôn, dường như chuyển đồ mệt rồi, cô bé còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ nữa.
Yến Cẩn Nhiên nhìn một lúc rồi xuống lầu tìm ông Sở nói rõ tình hình. Nghe thấy Diệp Trì Trì bỏ nhà đi đến phòng Yến Cẩn Nhiên, ông Sở vui vẻ cười haha rồi bảo bác Hứa đi đến Diệp gia nói một tiếng, tránh để họ không tìm thấy người lại lo lắng.
Mấy người Diệp gia còn chưa biết Diệp Trì Trì đã bỏ nhà ra đi, nghe bác Hứa nói thì vội vàng chạy sang Sở gia, nhìn thấy cô bé đang ngủ ngon lành, không khỏi cảm thấy vừa tức vừa buồn cười rồi ôm cô bé về nhà.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Diệp Trì Trì ngơ ngác một lúc tưởng tối qua là mơ nên lạch bạch chạy đi nói với bố Diệp.
Bố Diệp buộc tóc cho cô bé, ôm lấy cô bé dịu dàng hỏi: “Trì Trì bây giờ có muốn đổi tên không?”
Diệp Trì Trì dựa vào lòng ông, lắc đầu nói: “Trì Trì không muốn đổi nữa, con muốn mãi làm Trì Trì của bố”.
Chóp mũi bố Diệp bỗng cay cay, hôn lên mái tóc cô bé: “Bảo bối ngoan của bố, con biết tại sao con tên là Trì Trì không? Bởi vì con là bảo bối nhỏ mà bố đã mong ngóng rất lâu đó”.
Không chỉ là bảo bối của ông, cũng là bảo bối của cả nhà. Mà câu này là do mẹ Trì Trì nói.
Giọng nói của Diệp Trì Trì mềm mại, ngọt ngào: “Bố là bảo bối lớn của Trì Trì”.
Mấy ngày sau, Diệp Trì Trì cố gắng thay đổi thói quen ngủ lười, trên lớp học học càng hăng hái, liên tiếp lấy được mấy bông hoa đỏ liền, lần này không chỉ Yến Cẩn Nhiên có phần mà ngay cả bác Hứa cũng được một bông.
Cuộc sống của Diệp Trì Trì trôi qua rất phong phú, ban ngày đi học, sau khi tan học thì lại luyện chữ với Yến Cẩn Nhiên, trước khi đi ngủ trèo bàn công sang tặng cho Yến Cẩn Nhiên nụ hôn chúc ngủ ngon rồi lại trở về ôm thỏ bông của mình đi ngủ.
Yến Cẩn Nhiên cũng ngày càng quen với sự tồn tại của cô bé, mỗi ngày nghe cô bé nói trong trường xảy ra những chuyện gì, trong vở vẽ lại nhiều lên mấy trang động vật nhỏ. Có con thỏ nhỏ vách bút lông vẻ mặt căng thẳng, cũng có hồ ly nhỏ đầu để cái gối bỏ nhà ra đi.
Thời gian dần dần trôi đi, trong cuộc sống mỗi ngày của Diệp Trì Trì đều có bóng dáng của Yến Cẩn Nhiên, sau này lúc cô bé nhớ lại đều sẽ nhắc đến cậu.
“Anh ơi, đợi sức khỏe của anh khỏe lên một chút thì chúng ta có thể cùng nhau đi học rồi”.
“Anh ơi, nghỉ tết Nguyên Đán chúng ta cùng nhau đi ra ngoài chơi được không?”
...
Yến Cẩn Nhiên cười rồi đồng ý.
Nhưng đợi đến tết Nguyên Đán, Yến Cẩn Nhiên lại phải về đế đô một chuyến.
Diệp Trì Trì ngay lập tức chạy đi tìm Yến Cẩn Nhiên, đi vòng vòng bên cạnh anh, khuôn mặt bầu bĩnh tràn ngập vẻ quan tâm: “Anh ơi, ông Sở nói với em anh phải đi đế đô? Có thật không ạ?”
“Còn đi vòng vòng nữa thì lát nữa em bị chóng mặt đấy”. Yến Cẩn Nhiên kéo tay cô bé, đợi cô cô bé không đi vòng vòng nữa mới trả lời câu hỏi của cô bé: “Xin lỗi Trì Trì, tết Nguyên Đán anh không đi ra ngoài chơi với Trì Trì được, đợi anh về rồi anh chơi với em được không?”
Diệp Trì Trì hơi buồn nhưng vẫn gật đầu: “Vâng, em đợi anh về. Lúc nào thì anh về vậy?”
“Thời gian cụ thể anh cũng không biết, nhưng chắc không lâu đâu, đợi xử lý xong việc thì anh sẽ nhanh chóng về tìm Trì Trì”. Yến Cẩn Nhiên xoa đầu cô bé: “Mấy ngày anh không có ở đây, Trì Trì nhớ phải kiên trì luyện chữ, không được bỏ nhà ra đi, có vấn đề gì thì nói với ông nội, bà nội hoặc bố em biết chưa?”
Diệp Trì Trì ngoan ngoãn gật đầu nhưng lông mi lại bị nước mắt làm cho ướt đẫm, cô bé tủi thân nói: “Anh ơi, Trì Trì không muốn anh đi”.
Giọng nói non nớt còn mang theo tiếng nức nở.
Yến Cẩn Nhiên mím môi, hơi vụng về ôm rồi nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “Trì Trì ngoan, anh trai đi nhanh rồi về”.
Dỗ một lúc lâu, cô bé mới từ từ nín khóc nhưng trông có chút đáng thương.
Yến Cẩn Nhiên nhìn xung quanh rồi lấy hộp kẹo từ trong ngăn kéo ra đưa cho Diệp Trì Trì: “Em đếm xem, một ngày ăn một viên, đợi em ăn hết kẹo là anh về tìm em rồi”.
Hộp kẹo này vốn là chuẩn bị cho Diệp Trì Trì, trước kia chốc chốc cậu lại cho cô bé nên bây giờ trong hộp chỉ còn mười mấy viên.
Diệp Trì Trì ôm lấy hộp kẹo, nấc lên một cái: “Vâng...em đợi anh”.
...
Trong mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Diệp Trì Trì đều ăn một cái kẹo, mỗi tối đều đổ kẹo trong hộp ra tính một lượt, xòe bàn tay nhỏ ra đếm số ngày, đợi Yến Cẩn Nhiên về.
Cô bé còn chạy đi hỏi bà nội Diệp, trước khi cô bé ăn hết kẹo thì anh Cẩn Nhiên thực sự sẽ về sao? Sau khi đợi bà nội Diệp cho cô bé đáp án khẳng định thì cô bé mới vỗ cái bụng nhỏ, giống như bà cụ non thở dài: “Vậy con yên tâm rồi”.
Toàn bộ quá trình bố Diệp đứng nhìn, thấy con gái yêu lại chạy đi đếm kẹo, ngay cả kẹo dâu tây thích nhất cũng không thèm quan tâm nữa, bố Diệp không khỏi có chút bất lực.
Lúc trước khi Yến Cẩn Nhiên chưa đến, con gái thích kẹo dâu tây nhất, cũng thích ông nhất nhưng sau khi Yến Cẩn Nhiên đến, con gái cả ngày lại nhớ nhiều thêm một người.
Tức quá đi.
Nhưng cũng hết cách với cô bé.
Bố Diệp thở dài thườn thượt, lẩm bẩm: “Không phải nói trẻ con đều nhanh quên sao? Vốn muốn nhân mấy ngày Yến Cẩn Nhiên không có ở đây, cướp lại vị trí trong lòng con gái...”
Ông nội Diệp tình cờ đi ngang qua nghe thấy thì vỗ vào vai ông một cái, ý tứ sâu xa nói: “Bố đây cũng nghĩ như vậy”.
Hai cha con nhìn Diệp Trì Trì đang ngồi trước hộp kẹo xòe ngón tay nhỏ ra đếm kẹo, nhìn nhau một cái rồi lại thở dài thườn thượt: “Haizzz”.