Lúc Yến Cẩn Nhiên đi theo ông Sở đến Diệp gia thì Diệp Trì Trì đang vẽ tranh, nhìn thấy họ vào, đôi mắt tròn vo bỗng chốc trở nên sáng lấp lánh: “Ông Sở, anh!”.

Ông Sở cười hỏi: “A Trì đang vẽ tranh à?”

“Vâng vâng, bố nói con vẽ rất đẹp”. Diệp Trì Trì cầm bức tranh qua, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn ông, muốn được khen nhưng lại cảm thấy hơi ngại.

Bà nội nói phải khiêm tốn, khiêm tốn khiến con người ta tiến bộ. Nhưng mà bé lại muốn được khen cơ.

Ông Sở biết ý bèn lập tức làm ra vẻ tán thưởng, nghiêm túc gật đầu: “Bố con nói đúng, A Trì vẽ rất đẹp, đáng được khen thưởng”.

Một lần nữa nhận được sự khẳng định, nụ cười trên mặt Diệp Trì Trì càng tươi tắn hơn, hai má vốn vì bị bệnh mà trở nên nhợt nhạt cũng hồng hồng lên.

Bố Diệp là một người “cuồng con gái” đang đứng bên cạnh không ngừng khen ngợi: “Chú Sở nói chí phải, tranh bảo bối ngoan tràn đầy khí chất, hình tượng sinh động, sống động như thật, vẽ bản thân và Cẩn Nhiên đẹp mê hồn”.

Còn vẽ cả anh?

Yến Cẩn Nhiên tò mò ngó đầu qua xem.

Bên trái tờ giấy có một ngôi nhà, bên phải có hai người que, một người cao hơn một chút tóc ngắn, người còn lại thấp hơn chút tóc dài, hai người đang tay trong tay.

Yến Cẩn Nhiên: “...”

Hình tượng sinh động, sống động như thật?

Bố Diệp vẫn đang tiếp tục khen ngợi: “Nhìn A Trì và Cẩn Nhiên trong tranh, xinh trai đẹp gái, đáng yêu biết bao!”

Yến Cẩn Nhiên: “...”

Khuôn mặt anh tuấn của Yến Cẩn Nhiên có chút cứng ngắc, cúi đầu nhìn khuôn mặt cười trắng nõn, sạch sẽ mong chờ khen ngợi của Diệp Trì Trì thì ho nhẹ một tiếng: “Đúng, ông ngoại và chú Diệp nói đúng, Trì Trì thật giỏi”.

Diệp Trì Trì vui đến nỗi cười lộ ra hàm răng ngay ngắn, trắng tinh, mặc dù hôm nay không đi nhà trẻ không lấy được hoa đỏ, nhưng bé được khen nè!

Vui ghê!

Mắt thấy mọi người đeo lên chiếc “fitter” dày cộm biến thành “khen A Trì”, bà nội Diệp không nhịn được phì cười.

Bà cầm lấy bức tranh, cười nói: “A Trì vẽ rất đẹp, nên khen. Nhưng A Trì còn nhớ lời bà nội dặn không, chúng ta phải khiêm tốn đúng không nào? Không thể mọc ra cái đuôi nhỏ kiêu ngạo được đúng không?”

Diệp Trì Trì nhíu mày, lập tức đưa cánh tay nhỏ bé ngắn ngủn ra ôm lấy mông, như một bà cụ non nói: “A Trì phải khiêm tốn, không muốn đuôi nhỏ đâu”.

“A Trì chăm chỉ học tập là sẽ không có đuôi nhỏ rồi”. Bà nội Diệp nhẹ nhàng vỗ lên tay cô bé: “Anh Cẩn Nhiên của con vẽ tranh rất giỏi, sau này A Trì học theo anh có được không?”

“Được ạ”. Giọng Diệp Trì Trì lanh lảnh, quay đầu nhìn Diệp Cẩn Nhiên: “Anh ơi, chúng ta cùng đi vẽ tranh có được không?”

Yến Cẩn Nhiên nhìn cô bé, đột nhiên không có cách nào từ chối, khẽ nhướng mày: “Được. Nhưng em bị bệnh rồi cần phải dưỡng bệnh cho tốt, đợi em khỏi rồi thì chúng ta cùng vẽ nhé”.

Diệp Trì Trì ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay nhỏ ra: “Được, anh ơi chúng ta nghoéo tay”.

Yến Cẩn Nhiên mỉm cười đưa ngón út ra móc lấy ngón tay của cô bé, không giống với tay mình, tay của cô bé mềm mại ấm áp, giống như cái ôm tối qua vậy, đều có sự ấm áp của mặt trời nhỏ.

...

Trong hai ngày tiếp theo, Diệp Trì Trì vô cùng tích cực uống thuốc, có vài vị thuốc đắng, cô bé cũng uống từng ngụm nhỏ rồi uống hết chỉ là sau khi uống xong bị đắng đến nỗi nước mắt lưng tròng khiến cho người nhà Diệp gia vừa đau lòng vừa hết cách.

Bà nội Diệp lại làm một mẻ mứt hoa quả nữa, mấy hôm nay ông nội Diệp lại nâng độ khó của bài tập luyện lên một chút, bố Diệp mỗi ngày lại mang về cho con gái vòng tay, dây buộc tóc đáng yêu, xinh xắn.

Cuối cùng, hai ngày sau, bà nội Diệp thông báo cháu gái nhỏ khỏi bệnh, cả nhà đều vui.

Hai cha con ông nội Diệp và bố Diệp trong hai ngày này mua mấy hộp kẹo dâu tây, lúc muốn đưa hết cho Diệp Trì Trì thì bị bà nội Diệp phát hiện rồi bị bà lườm cho một cái sau đó tịch thu hết kẹo dâu tây.

“Ngày mai A Trì có thể đến nhà trẻ rồi, đã soạn đồ vào balo chưa?” bà nội Diệp lấy mấy cái kẹo dâu tây ra đưa cho cháu gái.

Mấy ngày này số lần Diệp Trì Trì uống thuốc khá nhiều, sợ cô bé bị xung thuốc nên mấy ngày này đều không cho cô bé kẹo dâu tây.

Đầu nhỏ của Diệp Trì Trì gật gù, vui vẻ nói: “Soạn xong hết rồi ạ, bút chì, tẩy, bút màu nước, gọt bút chì,...”

Ông nội Diệp và bố Diệp nhìn nhau, không dám đi lên nói kẹo lo mình mua.

Ăn cơm xong, Diệp Trì Trì mang vở vẽ đi sang nhà bên cạnh tìm Yến Cẩn Nhiên, nghoéo tay với anh rồi, nói phải vẽ cùng nhau, không được quên.

Ông nội Diệp và bố Diệp nhìn nhau một lần nữa, càng nghĩ càng thở dài, từ khi cậu bé nhà bên đến, bình rượu mơ nhà mình lúc nào cũng nhắc “anh trai”, ngay cả hai ngày bị bệnh cũng không quên vẽ anh trai, người que trong quyển vở vẽ cũng nhiều lên mấy trang.

Bố Diệp ôm ngực, trái tim lạnh lẽo nói: “Bố, bố nói chúng ta cần đổi phòng khác cho bảo bối ngoan không?”

Lúc chiều ông nội Diệp có nói chuyện với cháu gái nhà mình, vô tình nhắc đến chuyện cất giấu kẹo thì nghe thấy cháu gái nhà mình nói cô bé trèo ban công 3 lần để tìm cậu bé nhà bên, mặt ông nội Diệp bỗng chốc đen xì.

Ông nội Diệp lườm bố Diệp một cái: “A Trì đang ở yên lành, chuyển cái gì mà chuyển? Nghĩ lung tung gì vậy? Nghiêm túc nghĩ chuyện mở rộng võ quán cho bố”.

Nghe đến mở rộng võ quán, mặt bố Diệp bỗng nhăn lại. Ông rất muốn mở rộng, chuẩn bị cũng đã mấy năm rồi nhưng mỗi lần tìm được chỗ mới thích hợp, mua nhà chẳng được bao lâu thì lại gặp phải tái định cư. Tái định cư mấy lần thì giá cũng tăng lên gấp mấy lần, võ quán vẫn là võ quán nhỏ này.

Ông nội Diệp xua tay: “Biến, biến, biến, đừng có ở đây nêu ý kiến vớ vẩn”.

Bố Diệp: “...” tủi thân, nhỏ bé lại bất lực.

Sau khi bố Diệp đi, ông nội Diệp vuốt râu quay đầu lại nhìn bạn già nhà mình: “Mẹ nó này, bà nói xem có nên để A Trì xuống tầng 1 ở không?”

Bà nội Diệp “dịu dàng” lườm ông một cái: “Ông vừa quát con trai như thế nào quên rồi hả? Biến, biến, biến, đừng ở đây nêu ý kiến vớ vẩn”.

Ông nội Diệp vẫn muốn tranh thủ thêm: “Hay là chúng ta làm tường ngăn cách cao hơn một chút? Nâng cao khí thế”.

Bà nội Diệp không trả lời ngay, cúi đầu xem đơn thuốc, không nhanh không chậm nói: “Mấy ngày nay khí áp của ông lại tăng lên rồi, uống thử phương thuốc này xem sao”.

Ông nội Diệp bỗng run cầm cập, vội vàng xua tay, thuốc đó đắng gần chết: “Tôi sang nhà hàng xóm tìm ông Sở nói chuyện”.

Diệp Trì Trì và Yến Cẩn Nhiên đều ở trong phòng sách trên tầng hai nhưng không vẽ tranh mà đang viết thư pháp.

Lúc Diệp Trì Trì được bác Hứa dẫn vào thì Yến Cẩn Nhiên đang luyện viết thư pháp, thư pháp của anh là do mẹ anh dậy, tuổi còn bé nhưng chữ viết tay của anh đã rất cứng cáp, rắn rỏi.

Sau khi Diệp Trì Trì đi vào thì cũng không lên tiếng mà chỉ đứng bên cạnh chống tay lên mặt nhìn vô cùng chăm chú, sau khi Yến Cẩn Nhiên dừng bút ngẩng đầu lên mới thấy Diệp Trì Trì ở bên cạnh.

Cô bé nhìn chằm chằm vào mặt bàn, lông mi đen dày cong vút chiếu xuống cái bóng nhỏ trên khuôn mặt trắng trẻo, đầu nhỏ giống như từng chút một ghi nhớ nét chữ.

Yến Cẩn Nhiên: “Trì Trì muốn học thư pháp không? Nếu muốn học thì anh sẽ dạy em”.

Diệp Trì Trì ngẩng đầu nhìn cậu rồi lại nhìn sang thư pháp, có hơi phấn khích: “Thật ạ?”

“Thật, em muốn học không?”

“Muốn ạ!”

Yến Cẩn Nhiên mỉm cười, lấy một chiếc bút lông sói cỡ nhỏ từ trong giá bút rồi nắm lấy tay cô bé, bắt đầu dạy từ tư thế cầm bút.

“Ngón trỏ và ngón cái nắm lấy thân bút, giống như này, ngón giữa vòng qua đây...”

Một người nghiêm túc dạy, một người chăm chỉ học, rất nhanh Diệp Trì Trì đã nắm được tư thế đúng. Yến Cẩn Nhiên lấy một tờ giấy trắng ra rồi viết vài chữ lên đó để Diệp Trì Trì viết theo.

Nét chữ đơn giản, đều là những từ Diệp Trì Trì biết, cô bé ngồi lên ghế, thẳng lưng, nghiêm túc viết theo từng từ.

Yến Cẩn Nhiên cũng tiếp tục luyện chữ.

Nửa tiếng sau, Diệp Trì Trì đã viết kín trang giấy rồi, theo đúng nghĩa viết kín--

Dòng đầu tiên ở trên cùng là Yến Cẩn Nhiên viết, “một, hai, ba, bốn, năm”, nét bút đơn giản, nét chữ tinh xảo, đẹp mê hồn. Còn chữ Diệp Trì Trì viết thì, chủ yếu có hai đặc điểm: to và mềm.

Cô bé lần đầu tiên cầm bút lông nên viết vô cùng phóng khoáng, một chữ của cô bé to hơn gấp bốn lần chữ của Yến Cẩn Nhiên, hơn nữa vì lực cổ tay không đủ nên nét chữ hơn mềm, vậy nên chữ viết ra mềm giống như bông ở trên giấy vậy.

Diệp Trì Trì gác bút lên nhìn chữ Yến Cẩn Nhiên viết rồi lại nhìn chữ của bản thân rồi phồng má lên. Chữ của cô bé rất giống con sâu mập, cong cong vẹo vẹo, không đẹp bằng chữ của anh.

Cô bé vô cùng cố chấp với cái đẹp liếc trộm Yến Cẩn Nhiên một cái, thấy cậu vẫn đang chăm chú luyện chữ thì cô bé thở phào một hơi, rút một tờ giấy mới ra cầm bút bắt đầu viết lại một lần nữa, vừa viết vừa nhìn dòng chữ mà Yến Cẩn Nhiên viết.

Cô bé cũng muốn viết ra chữ thư pháp đẹp.

Lúc Yến Cẩn Nhiên một lần nữa dừng bút, cô bé đã viết đến trang thứ 3 rồi, bây giờ vẫn đang viết từng nét một, vô cùng tập trung chỉ là không biết từ lúc nào mà mực lại dính lên mặt, ngay cả cái mũi nhỏ cũng bị đen đen giống như một chú mèo tam thể tinh nghịch vậy.

Trong mắt Yến Cẩn Nhiên ngập tràn ý cười: “Nghỉ một lúc rồi viết, mặt em bị dính mực rồi, mau đi rửa đi”.

“Mặt?” Diệp Trì Trì bất giác sờ lên mặt khiến vết mực lan ra rộng hơn.

“Còn lau nữa là biến thành mèo tam thể đó”. Yến Cẩn Nhiên mỉm cười kéo lấy tay cô bé, chuẩn bị đưa cô bé đi rửa mặt.

Lúc này vừa hay là 7 rưỡi, ông nội Diệp lên lầu đón Diệp Trì Trì về nhà, lúc nhìn thấy cô bé thì giật nảy mình: “A Trì làm sao vậy?”

Yến Cẩn Nhiên: “Vừa nãy em ấy luyện viết thư pháp nên mực bị dính lên mặt, bây giờ chuẩn bị đi rửa ạ”.

Ông nội Diệp hơi bất ngờ một tay ôm cháu gái lên: “Ôi trời, A Trì nhà chúng ta biết viết thư pháp luôn, giỏi quá đi để ông nội xem xem có được không?”

Diệp Trì Trì ôm lấy cổ ông nội, có hơi ngại ngùng lắc lắc thân hình nhỏ: “Con nói cho ông nội nghe nhé, là anh dạy con đó, chữ của anh đẹp còn chữ của con vẫn xấu”.

“Ý tại ngôn ngoại” chính là hiện tại vẫn chưa thể xem.

“Được, vậy ông nội đợi A Trì luyện chữ đẹp rồi mới xem”. Ông nội Diệp vui đến độ cười haha thành tiếng: “Anh dậy A Trì thư pháp vậy A Trì nên nói gì với anh nhỉ?”

“Cảm ơn anh!” tiếng cảm ơn của Diệp Trì Trì mềm mại, ngọt ngào: “Ngày em em có thể luyện thư pháp với anh không?”

“Được”

Ông nội Diệp không ngăn cản, ông biết tính của cháu gái nhà mình, cô bé trông có vẻ mềm yếu nhưng những chuyện cô bé nhận định thì sẽ cố gắng kiên trì. Mà hiện tại nói không chừng cô bé đã bắt đầu hứng thú với thư pháp.

Nếu đúng như ông nội Diệp đoán thì Diệp Trì Trì đã để tâm đến việc luyện thư pháp rồi.

Sau khi nghe xong câu chuyện trước khi đi ngủ của bà nội Diệp, Diệp Trì Trì hề ngủ ngay lập tức mà trèo tường đi tìm Yến Cẩn Nhiên, một lần nữa nghoéo tay với anh hẹn cùng luyện chữ, cuối cùng lại hôn lên trán Yến Cẩn Nhiên một cái rồi mới hài lòng đi về.

Mặt trăng lên cao, Diệp Trì Trì đã chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ cô giáo lại thưởng cô bé một bông hoa đỏ, cô bé vô cùng vui.

Mà Yến Cẩn Nhiên ở bên này, trong vở vẽ lại nhiều thêm một con mèo tâm thể nghịch ngợm làm đổ nghiên mực.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play