Khoảnh khắc mà Diệp Trì Trì vừa
xông đến cậu cũng bị giật mình. Cô bé trông mỏng manh, yếu đuối như búp bê
trưng trong tủ kính nhưng lúc gặp chuyện thì cô bé lại an ủi cậu đừng sợ, nói sẽ
bảo vệ cậu.
Lòng Yến Cẩn Nhiên hơi phức tạp, cảm
giác này rất khó diễn tả bằng lời nói. Cậu cũng không biết là biểu cảm trên mặt cậu
lúc này đã dịu dàng hơn rất nhiều so với hồi nãy, khí lạnh bao trùm xung quanh
cậu cũng giảm đi vài phần.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, cậu
không nhịn được mà cuộn chặt tay lại, đến nỗi cánh tay cũng cảm nhận được cơn
đau âm ỉ. Cậu cúi đầu nhìn ống tay áo được xắn lên, làn da cũng hơi tím tím, chắc
là vừa rồi chặn Dương Lạc Hồng nên bị thương.
“Thằng bé này, tay tím hết lên rồi
kìa. Mau lại đây bà bôi thuốc cho”. Bà nội Diệp dỗ cháu gái xong, ngước đầu lên
liền nhìn thấy vết thương trên tay Yến Cẩn Nhiên, bà vội vàng lấy thuốc ra giúp
cậu xử lý.
Diệp Trì Trì cũng nhìn thấy, đỏ mắt
nói: “Vừa nãy, Dương Lạc Hồng muốn đánh con nhưng anh trai chặn cậu ta lại”.
Lông mi của cô bé bị nước mắt làm
cho ướt đẫm, vừa nãy còn khóc rất to, giờ vẫn còn thút thít. Cô bé vội lau nước
mắt đi, chạy qua nhìn vết bầm trên tay Yến Cẩn Nhiên.
Da của Yến Cẩn Nhiên trắng bóc nên
vết bầm vốn đã rõ, nay được bà nội Diệp thoa thuốc lên thì càng rõ hơn. Diệp
Trì Trì chớp chớp mắt, nhẹ nhàng thổi: “Anh có đau không, em thổi cho anh. Thổi
một lúc, cơn đau sẽ bay đi hết”.
Hơi thở nhẹ nhàng phả lên cánh tay
cậu, ngón tay Yến Cẩn Nhiên cuộn chặt lại, tay không bị thương nhẹ nhàng xoa đầu
Diệp Trì Trì, giọng nói dịu dàng: “Anh không đau, vết thương trên tay Trì Trì
có đau không?”
Diệp Trì Trì xòe tay ra, thổi vào
tay mình hai cái: “Em cũng không đau, cơn đau bay đi hết rồi”.
“Các con đều là trẻ ngoan cũng rất
dũng cảm”. Bà nội Diệp thu dọn hộp thuốc xong thì vỗ nhẹ đầu Diệp Trì Trì. Mặc
dù vừa nãy dù không có hỏi kĩ nhưng bảo vệ chỉ cần nói vài câu thì trong lòng
bà nội cũng có đáp án, giờ chỉ chờ bố Diệp về xử lý là được.
Bố Diệp vẫn chưa về nhưng ông nội
Diệp về rồi, biết cháu gái yêu nhà mình bị bắt nạt thì ông tức muốn chết, còn
chưa ngồi xuống đã quay người ra cửa đi đến nhà Dương gia, tình cờ cũng gặp ba
Diệp đang đi vào.
“Bố, con vừa đến gặp Dương Chí Quảng
bàn bạc về chuyện võ quán, ngày mai anh ta sẽ đưa Dương Lạc Hồng đến võ quán học”.
Bố Diệp khuyên giải. Lúc nãy ông vừa về thì biết được chuyện này từ bảo vệ, ông
lập tức đến tìm mẹ Dương Lạc Hồng nói chuyện, may mà bố Dương Lạc Hồng là Dương
Chí Quảng ở nhà, thấy vậy thì ra mặt xin lỗi ngay.
Không giống như bà nội và mẹ Dương
Lạc Hồng không nói rõ lí do, Dương Chí Quảng là người biết lí lẽ, càng biết cái
lợi cái hại. Võ quán nhà Diệp gia tuy nhỏ, học sinh cũng không nhiều nhưng học
sinh mà bố Diệp, ông nội Diệp dẫn dắt đều vô cùng xuất chúng thậm chí người
trong tiểu khu còn đồn rằng: hồi trước có một nhân vật lớn đến đây, muốn mời bố
Diệp, ông nội Diệp đi giúp đỡ.
Vì vậy vừa nghe bố Diệp nhắc đến
chuyện võ quán Dương Chí Quảng còn vui mừng không kịp sao có thể từ chối được.
Bản thân ít có thời gian ở nhà, con trai đều bị bà nội và vợ chiều hư, bây giờ
mà không quản nghiêm, sợ sau này sẽ không kịp mất.
Ông nội Diệp nghe được câu này mới
dừng bước: “Ngày mai bố đến võ quán”. Ông phải lên kế hoạch cho kĩ ngày mai nên
huấn luyện những bài nào.
Bố Diệp: “…Được thôi”.
Trên đường về nhà ông cũng nghĩ ra
mấy bài huấn luyện cho ngày mai, hiện tại ông cụ muốn “đích thân ra trận” nên mấy
bài mà ông nghĩ ra tạm thời chắc cũng không dùng đến.
….
Màn đêm buông xuống, Diệp Trì Trì
thổi phù phù vào vết thương ở lòng bàn tay mình rồi chuẩn bị đi ngủ nhưng đột
nhiên cô bé nhớ ra vết thương trên tay Yến Cẩn Nhiên, nghĩ ngợi một hồi, cô bé
cầm hai viên kẹo vị dâu tây rồi trèo ban công qua tìm Yến Cẩn Nhiên.
Lần thứ ba nghe thấy tiếng gọi nho
nhỏ của Diệp Trì Trì từ ngoài ban công, Yến Cẩn Nhiên cũng chẳng thấy bất ngờ nữa,
cậu bỏ sách xuống mở cửa đi cho cô bé vào: “Trì Trì sao em vẫn chưa đi ngủ?”
“Còn chưa thổi tay cho anh nữa”.
Diệp Trì Trì chỉ vào tay của Yên Cẩn Nhiên: “Em thổi xong rồi về”.
Yến Cẩn Nhiên ngơ ngác, cảm giác lạ
lùng ban nãy lạ trào lên trong tim.
“Anh ơi?” Diệp Trì Trì không hiểu
hỏi.
Môi Yến Cẩn Nhiên nhếch lên lộ ra
ý cười nhàn nhạt, chiều theo ý của cô bé mà vén tay áo lên: “Vậy phiền Trì Trì
rồi”.
“Không phiền, không phiền”. Diệp
Trì Trì lắc cái đầu nhỏ, chu môi thổi nhẹ vào vết bầm, thổi xong còn không quên
nói: “Cơn đau bay hết đi”.
Ý cười trên mặt Yến Cẩn Nhiên càng
sâu hơn: “Thực sự không đau nữa rồi, cảm ơn Trì Trì”.
Diệp Trì Trì ưỡn ngực nhỏ lên:
“Không cần cảm ơn. Ngày mai em vẫn sẽ thổi cho anh”.
Thổi tay cho Yến Cẩn Nhiên xong,
Diệp Trì Trì không đi về ngay mà xòe bàn tay ra rồi giơ ba ngón tay nhỏ lên:
“Anh ơi, em đến ba lần rồi đó”.
Ba lần rồi, bé và anh là bạn bè rồi,
vui quá đi.
Yến Cẩn Nhiên khẽ nắm lấy ngón tay
cô, nhẹ nhàng trả lời: “Đúng vậy, Trì Trì đến đây ba lần rồi”.
Lần đầu tiên, cô bé cầm theo kẹo vị
dâu đến gõ cửa “nhận sai”, biểu cảm của cô bé hơi cắn dứt lương tâm. Rõ ràng là
kẹo của cô bé nhưng lại có thể chia ra một nửa, nói là muốn cho cậu. Kẹo vị dâu
tây cô bé thích nhất cũng không lén lút giấu đi.
Lần thứ hai, cô bé mang thỏ bông đến
nói muốn cho cậu, lúc trèo qua ban công thì làm rơi một chiếc dép, chân trần lạch
bạch chạy đến tặng thỏ bông mà quên mất bản thân cô bé cũng cần nó.
Mà bây giờ… Là lần thứ 3.
Cô nghiêm túc thổi tay cho cậu, động
tác vô cùng nhẹ nhàng, giống chỉ sợ không cẩn thận thổi mạnh quá sẽ làm cậu đau
vậy.
Yến Cẩn Nhiên thu lại mạch suy
nghĩ, nhìn cô gái nhỏ ở trước mắt, cậu cũng ít nhiều hiểu được tại sao trước
kia ông ngoại nhắc đến cô bé nhà hàng xóm đều sẽ cười không ngừng.
“Trì Trì là một cô bé ngoan mà bé
ngoan thì bây giờ phải đi ngủ rồi”.
Giọng Yến Cẩn Nhiên nhẹ nhàng
nhưng lại mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Anh cúi đầu xuống đi”. Diệp Trì
Trì mỉm cười thật tươi, hôn lên trán Yến Cẩn Nhiên một cái: “Nụ hôn chúc ngủ
ngon của Trì Trì. Anh cũng là trẻ ngoan cũng phải đi ngủ ngay”.
Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, Diệp
Trì Trì ôm lấy Yến Cẩn Nhiên.
“Anh ơi, anh đừng sợ, sau này Trì
Trì bảo vệ anh. Sau này Trì Trì sẽ chăm chỉ học võ, ông nội và bố nói đợi em lớn
hơn xíu nữa sẽ dạy võ cho em”.
Bàn tay mập mạp của cô bé vỗ nhẹ
lên lưng Yến Cẩn Nhiên, giọng nói mềm mại, ngọt ngào có phần non nớt nhưng vô
hình lộ ra sự kiên định.
Đợi bé lớn thêm một chút nữa sẽ
chăm học võ, như vậy có thể bảo vệ được anh trai rồi, không cần phải sợ Dương Lạc
Hồng nữa.
Giọng Diệp Trì Trì mềm mại nhưng lại
xuyên qua tai đâm thẳng vào tim Yến Cẩn Nhiên.
Từ khi nhà Yến Cẩn Nhiên xảy ra
chuyện, cảm xúc của cậu cũng chai lì đi rất nhiều, đột nhiên có một thân hình
nhỏ ấm áp lao vào trong lòng, lời hứa non nớt lại kiên định vang bên tai khiến
cho người ta cảm thấy ấm áp.
Cậu do dự một lúc, ngón tay buông
thõng bên hông hơi động đậy rồi từ từ đưa lên đặt trên lưng cô bé sau đó từng
chút cuộn chặt lại, giống như người đang chết cóng giữa mùa đông giá lạnh nhận
được chút ấm áp quý giá, khóe mắt cũng dần dần đỏ lên.
Diệp Trì Trì cảm thấy vai mình hơi
ẩm ẩm thì muốn nghiêng đầu sang xem nhưng Yến Cẩn Nhiên ôm rất chặt, cô bé
không cử động được, nghĩ ngợi một lúc, cô bé đưa tay ôm chặt lấy Yến Cẩn Nhiên.
“Anh đừng sợ, Trì Trì ở bên cạnh
anh mà”.
Cô gái nhỏ ôm anh trai nhỏ, trong
lòng nghĩ: sau này bé phải học ăn nhiều hơn, như vậy mới có thể lớn nhanh hơn để
đi học võ với ông nội và bố. Hôm nay anh trai bảo vệ bé, sau này bé cũng muốn bảo
vệ anh trai, kẹo vị dâu với bánh quy đều chia cho anh, ngày mai nếu bé được
bông hoa đỏ thì cũng sẽ cho anh trai một bông”.
…
Diệp Trì Trì đã tính xong nơi
“tiêu thụ” bông hoa đỏ thứ hai nhưng cô bé không ngờ là ngày hôm sau cô bé
không chỉ không lấy được bông hoa đỏ, thậm chí còn không thể đi nhà trẻ được.
Bởi vì cô bé bệnh rồi.
Sức khỏe cô bé vốn yếu, hôm qua lại
náo loạn như vậy, lúc nửa đêm bố Diệp đến xem con gái có đá chăn không thì lại
thấy mặt cô bé đỏ bừng, trên trán có lớp mồ hôi mỏng, đưa tay ra sờ thì ông
phát hiện cô bé sốt rồi.
Bố Diệp vô cùng lo lắng, may mà bà
nội Diệp chuẩn bị thuốc nhanh, kịp thời đút cho cô bé uống. Chăm sóc cả đêm mãi
đến sáng thì cô bé mới dần dần hạ sốt, nhiệt độ cũng trở về mức bình thường, mấy
người Diệp gia cũng yên tâm một chút.
“A Trì ngoan ngoãn ở nhà nghỉ
ngơi, về ông mua đồ chơi cho nhé”. Ông nội Diệp xoa xoa trán của Diệp Trì Trì,
lúc đi còn nâng độ khó của bài luyện tập lên một nấc.
Bố Diệp cũng vô cùng đau lòng, con
gái ốm cả người cứ ủ rũ, cô bé vốn như con búp bê môi hồng răng trắng chỉ trong
nháy mắt thiếu đi sức sống, màu môi cũng tái đi.
Ông xoa đầu Diệp Trì Trì, nhẹ giọng
hỏi: “Bảo bối ngoan có muốn ngủ thêm một chút không?”
“Giờ con không muốn ngủ”. Diệp Trì
Trì lắc đầu, bàn tay nhỏ bé cũng theo đó mà sờ tóc: “Bố ơi con muốn buộc tóc,
phải dùng dây buộc tóc có quả dâu tây nhé bố”.
“Ừ, bảo bối ngoan ngồi dậy để bố
buộc tóc cho con”
Cô bé thích làm đẹp, mỗi buổi sáng
đều phải ăn mặc thật đẹp, đầu tóc gọn gàng.
Ban đầu bà nội Diệp giúp cô bé buộc
tóc, mãi sau ông Diệp vì tranh sủng, không chỉ học được cách buộc tóc cho cháu
gái mà còn học cách tết tóc, bây giờ còn liên tục thay đổi kiểu tóc cho Diệp
Trì Trì, mỗi ngày một kiểu, không kiểu nào giống kiểu nào.
Hôm nay cũng là một kiểu tóc mới,
ông bắt đầu tết mái tóc xoăn của cô bé từ trái rồi lại lấy một lọn tóc bên phải
vào cùng tết, cứ thế cho đến khi đến sau tai phải, cuối cùng dùng dây buộc tóc
hình quả dâu cố định lại.
Diệp Trì Trì soi gương rồi khẽ sờ
lên dây buộc tóc, vui vẻ cười: “Trì Trì hôm nay xinh ghê”.
Vừa tự khen mình vừa gật đầu, bà nội
Diệp cầm váy qua vui đến mức gõ nhẹ vào trán cô bé: “Đi thôi, chúng ta đi ăn
sáng trước đã”.
Lúc Diệp gia ăn sáng, Sở gia bên cạnh
cũng đang ăn.
Ông Sở nhắc đến chuyện Diệp Trì
Trì bị bệnh rồi thở dài nói: “Vừa nãy ông gặp ông Diệp, ông ấy vẫn còn tức muốn
chết. Đứa bé nhà Dương gia thực phải được dạy dỗ rồi”.
Xuất thân của ông Sở tốt, giáo dưỡng
cũng tốt, không nói lời nào khác, chỉ là trong lòng cũng tán thành cách làm của
ông nội Diệp.
Phải biết rằng Dương Lạc Hồng là
tiểu bá vương của khu này, mỗi ngày đều dắt một đám con nít đi quậy phá, rất
nhiều trẻ con trong tiểu khu từng bị bắt nạt nhưng không có cách nào nói lí với
mẹ và bà nội nó. May mà, lần này Dương Chí Quảng trở về, trông có vẻ như cũng
chuẩn bị dạy dỗ thằng bé ra trò.
Khuỷu tay ông Sở chống lên bàn,
trong lòng nghĩ: lát nữa sau khi qua nhà Diệp gia thì đi qua tìm Dương Chí Quảng
nói chuyện, củng cố quyết tâm giáo dục con cái của cậu ta.
Đang nghĩ vậy, đột nhiên ông nghe
thấy cháu trai nói.
“Ông ngoại, ăn cơm xong con muốn đến Diệp gia thăm Trì Trì có được không ạ?”
Ông Sở đứng hình, sau khi đến đây,
đây là lần đầu tiên Yến Cẩn Nhiên chủ động đề nghị đi ra ngoài! Mặc dù chỉ đến
nhà hàng xóm nhưng cũng là một bước tiến lớn rồi, vượt qua bước đầu, những bước
tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Trước kia ông chỉ sợ sau khi cháu trai trải
qua những chuyện đó thì khép kín nội tâm, từ chối tiếp xúc với thế giới bên
ngoài. Bây giờ cũng tạm gọi là yên tâm đôi chút.
Mắt ông Sở bỗng cay cay, giọng có
hơi trầm khàn: “Đương nhiên là được, ông ngoại đi cùng cháu sang Diệp gia thăm
Trì Trì”.
….
Lời của tác giả:
A Trì bị bệnh thì cũng là cô bé
thích làm đẹp: Dương Lạc Hồng xấu! Không chơi với cậu! Không cho cậu kẹo!
Ông nội Diệp: Người học võ khá xuề
xòa, tôi nói với anh suốt mà, học võ phải chịu vất vả, luyện tập nhiều mới giỏi
được.
Ông Sở: Người văn minh ra tay
không dùng lực, tôi trực tiếp tìm bố cậu nói chuyện, bàn về tính quan trọng của
việc giáo dục trẻ nhỏ.
Bố Dương Lạc Hồng: Hai cụ nói chí
phải! Khóa học võ nào khó nhất, có thể rèn luyện tính nết thì cháu đăng kí cho
con cháu khóa đấy!
Dương Lạc Hồng: ???