Cô bé ôm thỏ bông yêu thích, một lần
nữa trèo sang ban công nhà bên kia, để bảo vệ gấu bông thỏ ngay cả dép cũng rơi
mất một chiếc.
Sau khi Yến Cẩn Nhiên mở cửa ra
thì Diệp Trì Trì giơ cao thỏ bông lên, ánh mắt sáng rực nhìn Yến Cẩn Nhiên, giọng
nói vui vẻ: “Anh ơi, cho anh thỏ bông nè”.
Tầm mắt của Yến Cẩn Nhiên chuyển
sang nhìn bàn chân nhỏ trống không của cô bé, ấn đường hơi nhăn lại: “Dép trái
của em đâu rồi?”
“Ở chỗ ghế kia, vừa nãy em trèo
qua bị rơi, đợi lát nữa về thì em đi nhặt”. Ngón chân hồng hào, đáng yêu của Diệp
Trì Trì hơi cử động.
Yến Cẩn Nhiên để cô bé ngồi xuống
ghế còn bản thân thì đi nhặt dép về cho cô bé.
“Anh ơi, cho anh thỏ bông”. Diệp
Trì Trì vừa đi dép vừa nói: “Bà nội nói anh lần đầu tiên đến đây, buổi tối ngủ
một mình không biết có sợ không. Lúc trước em ngủ một mình đều cảm thấy sợ,
toàn phải ôm thỏ bông mới ngủ được”.
Hiểu được ý của cô bé, đôi mắt
thanh tú của Yến Cẩn Nhiên hơi cong cong: “Vậy nên em đưa thỏ bông cho anh? Nếu
tối em ngủ cảm thấy sợ thì phải làm sao?”
“Trì Trì gan lắm đó”. Diệp Trì Trì
phồng má nhưng khí thế đột nhiên yếu đi: “Nếu sau này Trì Trì cảm thấy sợ thì
anh có thể cho em mượn thỏ bông không?”
Khuôn mặt bánh bao của cô bé nhăn
nhó hết lại, nếu có hai con thỏ bông thì tốt, cô và anh trai mỗi người một con,
như vậy sẽ không còn cảm thấy sợ nữa.
“Vậy tối thì anh cho em mượn thỏ
bông nhé”. Yến Cẩn Nhiên cầm tai thỏ bông: “Đi, anh đưa em về”.
“Vâng, em cảm ơn anh”. Diệp Trì
Trì gật đầu, cái đầu nhỏ hơi mơ hồ, hình như có gì đó không đúng?
Lúc trèo lên vách ngăn, một tay Yến
Cẩn Nhiên cầm tai thỏ bông, một tay bảo vệ cô bé. Mãi đến khi đưa Diệp Trì Trì
về đến phòng, nhìn cô bé nằm lên giường ôm thỏ bông, Yên Cẩn Nhiên mới chỉnh độ
sáng đèn đầu giường tối đi.
Đang tính đi về, Diệp Trì Trì lại
nói: “Anh ơi, anh cúi đầu xuống đi”.
Yến Cẩn Nhiên cúi đầu xuống, một
giây sau liền cảm nhận được nụ hôn chúc ngủ ngon của cô bé rơi trên trán.
“Chúc anh ngủ ngon”.
Giọng nói cô bé mềm mại, nụ cười
ngọt ngào, tươi tắn. Rõ ràng độ sáng trong phòng không đủ nhưng giống như có một
mặt trời nhỏ làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.
Yến Cẩn Nhiên hơi ngơ ngác, một
lúc sau cậu chỉnh lại góc chăn, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Trì Trì ngủ ngon”.
Mấy phút sau, cô bé bắt đầu buồn ngủ,
ôm thỏ bông trong lòng mà hơi mù mờ: Hình như bé muốn tặng anh trai thỏ bông
mà? Nhưng sao thỏ bông lại ở trong lòng mình rồi?
Bàn tay mập mạp sờ thỏ bông, không
kịp suy nghĩ tỉ mỉ liền chìm vào mộng đẹp. Trong giấc mơ cô bé có hai con thỏ
bông, đều ôm củ cà rốt to bự.
Bên kia ban công, Yến Cẩn Nhiên ngồi
trước bàn sách vẽ tranh, trong tranh là mẹ nắm tay cậu. Một lúc lâu sau, cậu lật
sang trang giấy mới, vẽ một con thỏ đang ôm dâu tây.
…
Ngày hôm sau, bố Diệp gọi Diệp Trì
Trì dậy sớm hơn.
Cô bé có tật ngủ nướng, thân hình
nhỏ cuộn chăn, lăn qua lăn lại trên giường chính là không muốn dậy.
“Bảo bối ngoan, hôm qua đã nói là
hôm nay dậy sớm rồi đúng không nào?”. Bố Diệp lôi con gái yêu từ trong chăn ra,
dịu dàng dỗ.
“Bố ơi, con không muốn dậy”. Diệp Trì
Trì nằm trên vai bố Diệp làm nũng.
Cô bé nhắm nghiền mắt, giọng nói mềm
mại khiến bố Diệp mềm lòng ngay tức khắc nhưng nghĩ đến dáng vẻ buồn hiu của cô
bé khi đi muộn ngày hôm qua thì chỉ có thể tiếp tục dỗ: “Bảo bối ngoan, còn
không dậy thì sẽ bị muộn học đó”.
Hai từ “muộn học” khiến cô bé hơi
tỉnh ngủ, cô bé dụi mắt: “Bố, con không đi muộn đâu, con dậy rồi đây”.
“Bảo bối ngoan đúng là giỏi nhất”.
Sợ hôm nay lại đi muộn, Diệp Trì
Trì ăn sáng rất nhanh, ngay cả kẹo sau khi uống thuốc cũng không ăn liền kéo
tay bố Diệp ra ngoài.
Đi thẳng đến nhà trẻ, không chỉ
không muộn mà cô bé còn đến sớm 15 phút, Diệp Trì Trì vui đến nỗi cười híp mắt,
ngoan ngoãn ngồi ở chỗ ngồi.
Một lúc sau, bạn cùng bàn cũng đến
Diệp Trì Trì vui vẻ vẫy tay: “Chào buổi sáng Lan Lan, tớ cũng có anh trai rồi”.
Lan Lan tròn mắt: “Cậu có anh trai
rồi? Hôm qua không phải cậu nói trong nhà chỉ có cậu thôi sao?”
Diệp Trì Trì: “Là anh trai nhà ông
Sở, ở ngay bên cạnh nhà tớ. Anh trai tớ tốt vô cùng, anh ấy cho tớ kẹo còn ôm
thỏ bông giúp tớ nữa…”
Lan Lan vô cùng hâm mộ: “Anh trai
cậu tốt thật đó! Tớ cũng muốn có một người anh trai như vậy!”. Nhưng người anh
hiện thực của cô không chỉ không cho cô kẹo, thậm chí còn cướp kẹo của cô nữa.
Hai cô bé nói về đề tài này thật
lâu mãi cho đến khi cô vào lớp bắt đầu học.
Khiến cho Diệp Trì Trì càng vui vẻ
hơn chính là hôm nay cô giáo để cô lên kể chuyện. Cô bé kể chuyện “ba lần đi mời”
mà bà nội kể cho bé nghe được tuyên dương. Cô giáo khen bé thể hiện rất tốt,
thưởng cho cô bé một bông hoa đỏ.
Lúc tan học vẫn là bố Diệp đón cô
bé, Diệp Trì Trì để tay ra sau lưng rồi hỏi: “Bố ơi, bố đoán trong tay con có
gì?”
Bố Diệp nhìn bông hoa đỏ lộ ra sau
lưng cô bé thì cười híp mắt lắc đầu: “Là kẹo à?”
Diệp Trì Trì lắc đầu: “Không đúng!
Bố đoán lại đi”.
Bố Diệp giả vờ suy nghĩ: “Vậy là
bánh quy phải không?”
“Không phải bánh quy, là hoa đỏ đó
ạ”. Diệp Trì Trì đưa bông hoa ra: “Cô giáo nói con không đi muộn, còn khen con
kể chuyện rất hay nữa đó”.
Bố Diệp cười: “Thật không? Cô bé
nhà ta thật giỏi! Có thể nói cho bố biết con kể chuyện gì không?”
“Là câu chuyện trước khi đi ngủ bà
nội kể con nghe ạ, để con kể cho bố nghe…”
Diệp Trì Trì vui vẻ nói, về đến
nhà thì cầm bông hoa đỏ khoe ông nội, bà nội nên cô bé lại nhận được một tràng
tán thưởng khiến cho cô bé cười tít mắt, lộ ra hàm răng trắng sáng, nói hôm sau
cô bé sẽ không đến muộn, lấy được bông hoa đỏ.
Ăn cơm tối xong, Diệp Trì Trì cùng
bà nội đi đến Sở gia bên cạnh.
Yến Cẩn Nhiên đang uống thuốc, uống
thuốc xong thì bà nội Diệp lại bắt mạch cho cậu rồi lại điều chỉnh thêm một số
phương thuốc.
Diệp Trì Trì thấy bà viết nhiều loại
thuốc lên giấy thì khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu nhăn thành một cục.
Ông Sở hỏi: “A Trì đang nghĩ gì vậy?”
Diệp Trì Trì ôm lấy cái bụng nhỏ mềm
mại: “Anh trai phải uống nhiều thuốc như vậy, cháu thương anh lắm”.
Yến Cẩn Nhiên mím môi: “….” Thương
mà lại ôm bụng?
“Đó là bụng”. Bà nội Diệp ngẩng đầu
lên nói: “Cẩn Nhiên vừa mới tới bên này, có muốn đi dạo cùng với A Trì không?”
Diệp Trì Trì nhìn sang Yến Cẩn
Nhiên: “Anh ơi?”
Yến Cẩn Nhìn nhìn cô bé rồi lại
nhìn sang ông Sở: “Ông ngoại?”
“Đi đi”. Ông Sở xoa đầu Yến Cẩn
Nhiên: “Đi dạo cùng A Trì trong tiểu khu thôi nhé, đừng đi xa quá”.
Trị an của tiểu khu này rất tốt cộng
thêm võ quán nhỏ của Diệp gia cũng ở đây nên bình thường cũng không có ai dám làm
loạn.
Yến Cẩn Nhiên đứng dậy, Diệp Trì
Trì “ngựa quen đường cũ” đặt bàn tay nhỏ của mình vào trong bàn tay cậu: “Anh
ơi, em dẫn anh đi dạo”.
Ra ngoài cửa, Diệp Trì Trì dẫn Yến
Cẩn Nhiên đi dạo xung quanh, vừa đưa kẹo cho cậu vừa giới thiệu: “Đây là võ quán
nhà em đó, võ quán có chút rất giỏi luôn nhưng mà bây giờ họ không có ở đây.
Bên kia co thể chơi trò chơi đó, em dẫn anh đi”.
Dưới sự giới thiệu ngắn gọn của cô
bé, Yến Cẩn Nhiên cũng dần làm quen môi trường ở đây
Chỉ là chưa đi đến nơi bình thường
chơi trò chơi nhưng hai người đã bị chặn đường rồi.
Dương Lạc Hồng 9 tuổi là đại ca của
tiểu khu này, bố cậu ta thường xuyên đi công tác chỉ có mẹ và bà nội cậu ta ở
nhà, bình thường chỉ thích dẫn đàn em đi bắt nạt những đứa trẻ khác. Rất nhiều
trẻ con trong khu từng bị dọa sợ, bố mẹ của những đứa trẻ đó cũng đến nhà để phản
ánh nhưng bà nội và mẹ của Dương Lạc Hồng chẳng nói chẳng rằng, có khóc suốt.
Hồi trước cũng từng dọa Diệp Trì
Trì nhưng không biết bố Diệp đến nhà nói cái gì, hôm sau mẹ Dương Lạc Hồng liền
đưa cậu ta đến võ quán, học được hai ngày thì vừa khóc vừa nói không bao giờ
dám nữa.
Có thể chuyện này trôi qua lâu rồi,
cũng có thể hôm nay cậu ta dẫn nhiều anh em theo, Dương Lạc Hồng nhìn trúng kẹo
trong tay Yến Cẩn Nhiên.
“Mau giao kẹo ra đây”. Dương Lạc Hồng
giơ nắm đấm lên: “Nếu không tôi đấm các người”.
“Không đưa!”.
Yến Cẩn Nhiên còn chưa nói gì, Diệp
Trì Trì đã dang rộng cánh tay ngắn tũn của mình chắn trước mặt cậu, còn không
quên quay đầu lại nói: “Anh trai đừng sợ, em bảo vệ anh, em ghê gớm lắm đấy”.
Cô bé với mái tóc xoăn tự nhiên,
khuôn mặt nhỏ nhăn lại vô cùng nghiêm túc, chỉ là trông chẳng sợ tí nào ngược lại
còn vô cùng dễ thương.
“Chỉ bằng con ranh con như cậu
sao?”. Dương Lạc Hồng bị cô bé chọc cười, đàn em phía sau cậu ta cũng cười phá
lên.
“Đúng, chỉ có tôi thôi!” Diệp Trì
Trì vô cùng hùng hổ: “Không đúng, còn có ông nội, bố tôi và chú ở võ quán nữa”.
Câu nói này nhắc nhở Dương Lạc Hồng
trải nghiệm học tập kinh hoàng ở võ quán, tay cậu ta run lên: “Đồ quỷ mách lẻo!
Không đưa thì thôi. Thằng ranh kia, mang kẹo của mày ra đây!”.
Dương Lạc Hồng tránh Diệp Trì Trì,
trực tiếp đưa tay ra cướp kẹo trong tay Yến Cẩn Nhiên.
Mắt Yến Cẩn Ngôn híp lại, tránh khỏi
tay của Dương Lạc Hồng đồng thời đẩy Diệp Trì Trì ra sau, bảo vệ cô bé.
“Á à, hai đứa ranh con này!”.
Dương Lạc Hồng toàn nói những lời lẽ giang hồ, xã hội ý bảo đàn em phía sau
cùng lên.
Diệp Trì Trì cuộn chặt nắm đấm, tức
muốn bốc khói. Bà nội nói sức khỏe của anh trai không tốt, phải uống rất nhiều
thuốc, bọn Dương Lạc Hồng nhiều người như vậy còn muốn cướp kẹo của anh trai!
Càng nghĩ càng tức, cô bé giống
như lựu đạn lao về phía Dương Lạc Hồng, húc Dương Lạc Hồng lùi sau mấy bước, bản
thân cô bé cũng ngã lăn ra đất.
Bị một cô gái bé nhỏ húc, Dương Lạc
Hồng tự cảm thấy xấu hổ, định đưa tay ra đấm cô bé nhưng bị Yến Cẩn Nhiên chặn
lại.
“Dừng tay! Các cậu làm gì vậy?”.
Bác bảo vệ tình cờ đi ngang qua thấy có đánh nhau thì nhanh chóng ra can.
Mấy người Dương Lạc Hồng đồng loạt
chuồn ngay.
“Trì Trì, em không bị thương chứ?”
Yến Cẩn Nhiên nhanh chóng đỡ Diệp Trì Trì dậy, lo lắng hỏi.
May mà mấy ngày nay trời trở lạnh
nên Diệp Trì Trì cũng mặc thêm rất nhiều áo, trên người không bị sao, chỉ có
lòng bàn tay hơi rách da.
Cô bé ôm lòng bàn tay rồi lại nhìn
chiếc váy bị rách te tua thì òa lên khóc thành tiếng, từng giọt nước mắt tí
tách rơi xuống.
Yến Cẩn Ngôn càng lo lắng nhưng lại
chẳng có kinh nghiệm dỗ em gái chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “A Trì
ngoan, tay đau à? Không khóc nhé, anh dẫn em đi bôi thuốc”.
Diệp Trì Trì hít mũi, cố gắng kiềm
chế nước mắt: “Tay đau, váy cũng bị rách, không còn đẹp nữa. A Trì hết xinh rồi…”
Càng nói càng đau lòng, nước mắt cứ
thế lại chảy xuống, khuôn mặt bầu bĩnh, thanh tú lem luốc như con mèo nhỏ khiến
cho bà nội Diệp và ông Sở đến tìm hai đứa đau lòng vô cùng.
Ông Sở đi tìm bảo vệ hỏi chuyện,
bà nội Diệp dẫn Diệp Trì Trì về bôi thuốc và thay váy mới, lúc này mới dỗ được
cô bé.
“A Trì ngoan, không khóc nữa, còn
khóc nữa là không xinh đâu”. Bà nội Diệp vỗ nhẹ lên lưng Diệp Trì Trì sau đó
quay đầu lại nhìn Yến Cẩn Nhiên: “Cháu đừng lo, A Trì không sao đâu”. So với vết
thương trên tay thì cô bé càng đau lòng vì chiếc váy hơn. Cô bé thực sự yêu cái
đẹp mà.
Cả quá trình Yến Cẩn Nhiên ngồi một
bên, nghe vậy thì thở phào một hơi.