Bay thì không biết bay.
Yến Cẩn Nhiên chớp chớp mắt, trong
mắt hơi mù mờ.
Diệp Trì Trì cũng chớp mắt theo cậu,
lông mi cong vút giống chiếc quạt nhỏ phẩy lên phẩy xuống, ánh mắt sáng rực tựa
như có ngàn chấm nhỏ đang tô điểm.
Sau một lúc mà vẫn chưa nhận được
đáp án, bàn tay trắng trẻo của Diệp Trì Trì lại chống cằm, thở dài thườn thượt,
tự mình trả lời luôn: “Em đoán là anh không biết. Nhưng mà không biết cũng không
sao, anh à em cũng không biết bay. Chúng ta không biết bay cũng có thể ăn kẹo
đó. Anh yên tâm, kẹo của em chia cho anh…”
Không đúng, cô bé suýt thì quên mất,
kho báu kẹo được anh tìm thấy, giờ đã không còn là của cô bé nữa rồi.
Nghĩ vậy, cô bé không nhịn được mà
buồn rầu, kẹo vốn để chia cho anh nhưng bây giờ đều ở chỗ anh rồi, bây giờ
trong tay cô bé không có kẹo.
Buổi tối cũng không thể lén ăn kẹo
nữa…
Hơi buồn.
Diệp Trì Trì đang nghĩ quàng nghĩ
xiên thì Yến Cẩn Nhiên đứng dậy, lấy hộp kẹo đặt lên bàn rồi đẩy qua: “Cho em”.
Diệp Trì Trì bất ngờ: “Cho em?”
“Ừ”. Yến Cẩn Nhiên dứt khoát đặt hộp
kẹo vào trong tay Diệp Trì Trì: “Cho em hết đó”.
Ôm hộp kho báu “mất nhưng lại tìm
thấy” trong lòng, Diệp Trì Trì vui đến nỗi lắc lắc cái đầu nhỏ, bàn tay nhỏ bé
vuốt ve chiếc hộp, cô bé ngước mắt lên nhìn Yến Cẩn Nhiên, nghĩ ngợi một lúc rồi
mở hộp ra đổ hết kẹo ra bàn.
“Anh ơi, chúng ta chia kẹo đi, mỗi
người một nửa”.
Yến Cẩn Nhiên không kịp ngăn lại,
chỉ thấy những viên kẹo có bao bì dễ thương rơi lên bàn, cô bé ở đối diện đã
đưa bàn tay nhỏ, mập ú ra chia kẹo, mỗi người một viên vô cùng vui vẻ.
Chiếc hộp không lớn, rất nhanh Diệp
Trì Trì đã chia kẹo ra làm hai phần rồi đẩy một trong hai phần đó đến trước mặt
Yến Cẩn Nhiên: “Anh ơi, cho anh này. Kẹo này ngọt lắm đấy, mỗi ngày em uống thuốc
xong bà nội đều sẽ cho em mấy cái, em chỉ ăn một cái thôi còn lại đều cất đi”.
Mí mắt Yến Cẩn Nhiên cụp xuống, tầm
mắt rơi trên mấy viên kẹo kia.
Lúc trước sau khi mình uống thuốc
xong, mẹ cũng sẽ cho mình kẹo…
Thấy cậu không động đậy, Diệp Trì
Trì hơi nghi hoặc: “Anh ơi?”
Cô bé nghiêng cái đầu nhỏ qua, hai
bím tóc trên đầu hơi lỏng lẻo, mấy sợi tóc xoăn tự nhiên rơi trên vầng trán
trơn bóng, làn da trắng bóc, có hơi mũm mĩm, dưới ánh đèn ấm áp trông cực giống
một chiếc bánh bao ú nu, trắng bóc được làm rất tỉ mỉ.
Đáng yêu lại tràn đầy năng lượng.
Khóe môi Yến Cẩn Nhiên khẽ động,
nhỏ nhẹ nói: “Cảm ơn em”.
Kẹo đã được “bán đi”, cô bé còn phụ
trách “chăm sóc khách hàng”.
“Em nói cho anh biết nhé, kẹo vị
việt quất này ngon lắm, còn có vị dâu tây nữa nhưng mà không được một lúc ăn hết
sạch nếu không bố nói là sẽ bị đau răng”. Bàn tay nhỏ của Diệp Trì Trì chỉ vào
đống kẹo trên bàn giống như đang chỉ vào giang sơn vậy. Cô bé chia sẻ kinh nghiệm
ăn kẹo của mình cho anh, lúc nói đến đau răng, cô bé hơi sợ, bàn tay nhỏ ôm lấy
hai má phúng phính.
“Ừ”. Yến Cẩn Nhiên đưa tay cầm lấy
một viên kẹo, viền mắt hơi ửng đỏ lên.
Diệp Trì Trì nghiêm túc chọn kẹo,
rất nhanh cô bé đã tìm thấy kẹo vị dâu tây, cầm lên bóc mấy lần nhưng vẫn không
bóc được nên cô bé lại lật sang đầu bên kia để bóc tiếp nhưng vẫn không được.
Cô bé chu miệng, đang định dùng
răng cắn thì đột nhiên Yến Cẩn Nhiên đưa tay qua lấy viên kẹo, cậu tìm góc bóc
rồi xé vỏ kẹo ra sau đó đưa cho cô bé.
“Cảm ơn anh”. Diệp Trì Trì ngậm kẹo,
cười híp mắt lại, dường như ngay cả núm đồng tiền nhỏ cũng đựng mật vậy, ngọt
ngào không thể tả.
Ngày mai cô bé nhất định phải nói
với Lan Lan rằng: Anh trai của cô bé rất tốt.
Cô bé đẩy kẹo sang một bên hàm,
vui vẻ kể chuyện cho Yến Cẩn Nhiên nghe, từ sáng nay đi muộn đến bạn cùng bàn ở
trường mẫu giáo, câu chuyện của bà nội đến kĩ thuật chơi cờ của ông nội đương
nhiên cô bé cũng không quên nói đến bố Diệp.
Chỉ trong thời gian ngắn, Yến Cẩn
Nhiên đã biết khá nhiều chuyện liên quan đến cô bé, bất giác nước mắt dần dần
biến mất, tâm trạng nặng nề ban đầu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Dưới lầu, ông Sở đang lo lắng cho
tình hình sức khỏe của Yến Cẩn Nhiên: “Nếu lúc đầu để Uyển Nhi và Cẩn Nhiên ở
Dung Thành thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện như vậy, sức khỏe của Cẩn Nhiên sẽ
không tệ như vậy…”
Uyển Nhi mà ông nói chính là con
gái ông-Sở Uyển, cũng chính là mẹ của Yến Cẩn Nhiên. Năm đó Sở Uyển sinh Yến Cẩn
Nhiên xong thì sức khỏe cũng suy giảm, phải luôn ở Đế Đô để an dưỡng.
“Không ai nghĩ sẽ xảy ra những
chuyện này”. Bà nội Diệp thở dài một hơi: “Tôi vừa xem rồi, chỉ cần chuyên tâm
dưỡng vài năm, sức khỏe của Cẩn Nhiên cũng sẽ tốt lên thôi, lát nữa tôi bảo lão
Diệp mang phương thuốc và thuốc sang đây”.
Ông Sở cảm kích nói: “Phiền chị
dâu rồi, thuốc thì để tôi sang người đi mua là được”.
“Này có là gì?”. Bà nội Diệp xua
tay: “Con bé A Trì cũng đang uống thuốc, vừa hay những vị thuốc cần đều có cứ lấy
dùng luôn là được rồi”.
“Nói đến A Trì…” Ông Sở nhìn lên tầng
2, ông và Diệp gia làm hàng xóm nhiều năm, tự nhiên cũng biết chuyện nhà Diệp
gia. Năm đó, mẹ Diệp Trì Trì lúc sinh có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ để lại
Diệp Trì Trì. Sức khỏe của cô bé cũng rất yếu, từ nhỏ đã uống thuốc như uống nước
may mà có người nhà yêu chiều nên tính tình của cô bé cũng tốt, đáng yêu, hoạt
bát khiến người ta yêu mến vô cùng.
Hi vọng khi chơi cùng cô bé, Cẩn
Nhiên cũng sẽ được cô bé truyền năng lượng, sẽ hoạt bát hơn một chút.
Ở Sở gia hơn nửa tiếng, bà nội Diệp
dẫn Diệp Trì Trì về nhà uống thuốc.
“Bà nội ơi, anh là người tìm thấy
kẹo đó ạ, anh ấy còn trả lại kẹo cho con, con chia cho anh một nửa”.
“Lúc con lên cầu thang suýt thì
ngã, anh đã đỡ con đó. Con không bóc được kẹo, anh cũng bóc giúp con, là kẹo vị
dâu tây mà con thích nhất”.
“Bà nội ơi, mai con lại đi tìm anh
chơi có được không ạ?”
…
Diệp Trì Trì vừa uống thuốc vừa ngồi
trên ghế lắc lắc cái chân nhỏ, liên tục nói “anh trai”, nói đến mức mà mặt bố
Diệp và ông nội Diệp đều đen hết lại.
Sao bình rượu mơ nhà mình đi sang
nhà bên một chuyến, trở về thì luôn nhắc thằng nhóc nhà hàng xóm vậy?
Giọng ông nội Diệp hơi u ám: “A
Trì, hôm nay cháu còn chưa đánh cờ với ông đâu”.
Bố Diệp có hơi mất mát: “Bảo bối
ngoan, “tiểu đội truy tìm kho báu” tập hôm nay cũng chưa xem, lát nữa có muốn
xem cùng bố không?”
Diệp Trì Trì nhìn hai cha con rồi
cười ngọt ngào: “Lát nữa con sẽ chơi cờ cùng ông nội sau đó xem ti vi cùng với
bố được không ạ?”
“Bao nhiêu tuổi rồi mà bày đặt
ghen tuông?” Bà nội Diệp lườm hai cha con một cái rồi nhét cho Diệp Trì Trì cái
kẹo đường: “A Trì rất thích anh trai?”
Diệp Trì Trì vui vẻ gật đầu:
“Thích ạ”.
Bố Diệp: “Sao lại thích nó chứ?”
“Anh trai đối xử tốt với con”. Diệp
Trì Trì cảm thấy kẹo đường trong miệng ngọt lịm, không nhịn được cắn thêm một
miếng mới nói thêm: “Anh trông đẹp trai”.
Bà nội Diệp nhớ lại dáng vẻ của cậu
bé thì cũng gật đầu theo: “Rất đẹp trai, một cậu bé rất ok”.
Ngoại hình thì tạm thời không bàn,
cái đáng nói hơn chính là khí chất đầy mình. Dù trải qua biến cố, cử xử đối với
người khác có hơi xa cách nhưng cũng không mất đi sự lễ phép được răn dạy.
Thấy lập trường của bà nội Diệp
không đổi, ông nội Diệp trợn mắt: “Tôi biết ngay là bà thích trai đẹp thôi”.
Bà nội Diệp lườm ông một cái: “Nếu
tôi thích trai đẹp sao lúc đầu còn gả cho ông?”
Ông nội Diệp sờ mặt rồi quay đầu lại
nhìn con trai, một lúc lâu sau mới rặn ra một câu: “Con trai, con nói xem bố có
đẹp trai không?”
Bố Diệp: “…À thì”.
“À cái gì mà à?” Ông nội Diệp đánh
vào gáy bố Diệp một cái: “Nói đẹp trai đi”.
“Ông nội giỏi nhất”. giọng nói Diệp
Trì Trì lanh lảnh: “Bố cũng giỏi, bà nội đẹp, anh trai cũng đẹp”.
Bà nội Diệp khẽ vuốt bím tóc nhỏ
trên đầu Diệp Trì Trì: “A Trì nhà ta nói quá chuẩn! Đi, bà nội dẫn con đi tắm rồi
đi ngủ nhé”.
“Bà nội ơi, hôm nay đều là con
nói, anh trai nghe con nói. Liệu anh có làm kết bạn với con không?”
“A Trì muốn làm bạn với anh sao?
Như vậy thì quá tuyệt. Kết bạn cần phải kiên trì, đợi thời gian chơi với nhau
lâu rồi A Trì và anh trai liền trở thành bạn bè rồi”.
“Cần bao lâu chứ…”
Giọng nói của hai người dần xa, chỉ
còn lại ông nội Diệp và bố Diệp ở ngoài phòng khách, hai người nhìn nhau rồi đồng
thời thở dài.
Bố Diệp xoa xoa cằm: “Bố, bố xem
liệu bảo bối ngoan nhà mình ngủ một giấc sáng dậy liền quên chuyện anh trai đi
không?”
“Con con A Trì là cá vàng à?” Ông
nội Diệp liếc bố Diệp một cái: “Đi thôi, đi chuẩn bị bốc thuốc, lát nữa đi cùng
bố sang đưa cho chú Sở con”.
“Vừa hay hôm kia vừa nhập một lô
thuốc, có thể lấy ra dùng luôn”.
Tầng 2.
Diệp Trì Trì nằm trên giường, thân
hình nhỏ lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu tràn ngập câu chuyện trước
khi ngủ mà bà nội vừa kể.
[Ba lần đến mời]*
*Lưu Bị phải
ba lần đến lều tranh của Gia Cát Khổng Minh-Gia Cát Lượng thì ông mới đồng ý trợ
giúp.
Người tài giỏi như vậy đi mời một
người khác cũng phải mời đến ba lần, bé có nên chủ động một chút đi tìm anh
trai không?
Nghĩ là làm, Diệp Trì Trì kéo chăn
ra, đi đôi dép bông rồi chạy ra ban công, lạch bạch trèo lên ghế rồi nhảy sang
trước cửa ban công bên kia, không quên nhỏ giọng gọi: “Anh ơi mở cửa, em nè”.
Lúc Yến Cẩn Nhiên nghe thấy giọng
nói của cô bé thì hơi ngơ ngác, cậu vẫn chưa đi ngủ mà đang ngồi nhìn đống kẹo
trên bàn, sau khi nhận ra giọng nói ngọt ngào ấy thì cậu hơi lưỡng lự một chút
rồi đứng dậy mở cửa ban công.
“Anh ơi!”. Cô bé đang ngồi xổm
trên đất, mặc bộ đồ ngủ màu hồng phấn in hình chú thỏ nhỏ ôm củ cà rốt, ngay cả
đôi dép bông cô bé đi cũng có đôi tai thỏ dễ thương.
Gió ngoài ban công hơi to, Yên Cẩn
Nhiên thấy đồ ngủ mỏng manh của Diệp Trì Trì thì nhanh chóng để cô vào: “Em vào
trước đi”.
“Anh ơi, cho anh kẹo này”. Cô bé vừa
vào cửa liền ngẩng đầu cười tươi rói, lòng bàn tay xèo ra hai viên kẹo vị dâu
tây.
Yến Cẩn Nhiên hơi không hiểu lắm:
“Vừa nãy em cho anh rất nhiều rồi mà”.
Diệp Trì Trì lắc đầu, hơi chột dạ
mà cúi thấp đầu xuống: “Vừa nãy em vừa làm việc xấu, lúc chia kẹo em lấy kẹo vị
dâu tây nhiều hơn anh”.
Kẹo vị dâu tây là vị kẹo mà cô bé
thích nhất, vừa nãy lúc chia kẹo cô bé vô tình lấy nhiều hơn mấy viên.
Chính miệng nói ra “lỗi lầm” của bản
thân, mặt cô bé đỏ bừng bừng, ngón tay cũng cuộn chặt lại, hơi ngẩng đầu nhìn Yến
Cẩn Nhiên một cái rồi lại cúi thấp đầu xuống.
Vẻ mặt của Yến Cẩn Nhiên dịu dàng,
cậu lấy một viên kẹo ở trong tay cô bé: “Vậy chúng ta mỗi người một viên nhé,
em mau về ngủ đi”.
“Vâng ạ”. Diệp Trì Trì gật đầu thật
mạnh, tóc cũng hơi rối, lù xù: “Vậy em về đây, chúc anh ngủ ngon”.
“Chúc em ngủ ngon”. Tay Yến Cẩn
Nhiên hơi cử động, cuối cùng thì cũng đặt lên đầu cô bé, nhẹ nhàng xoa xoa.
Nhìn bóng lưng cô bé dần biến mất,
Yến Cẩn Nhiên vẫn đứng ở chỗ cũ, một lúc lâu không động đậy.
Diệp Trì Trì về đến phòng, một lần
nữa lại bỏ kẹo vị dâu tây yêu thích vào trong hộp sau đó lên giường ôm gấu bông
nhắm mắt đi ngủ. Đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô bé lại lết đôi dép bông ra ban
công.