Khi Vạn Nhân Mê Xuyên Vào Pháo Hôi Truyện Linh Dị

CHƯƠNG 39: XÓM NÚI CỔ QUÁI 7: “BÁI ĐƯỜNG THÀNH THÂN.”


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Thời An nói không nên lời, cậu cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Đây không phải chuyện có hài lòng với phòng tân hôn hay không, cậu đương nhiên rất ý kiến đối với chuyện kết hôn này.

Thấy Thời An lắc đầu, Khúc Tấn Chi hơi nghiêng đầu, lần đầu tiên đôi mắt màu nâu ấy lộ ra vẻ hoài nghi.

“Không hài lòng sao? Không hài lòng chỗ nào? Tôi sẽ sửa ngay bây giờ.”

Thời An bước xuống giường, có chút lúng túng đưa tay lên đặt ở trước ngực: “Anh, anh muốn kết hôn với tôi ư?”

“Hả?” Khúc Tấn Chi cười khẽ một tiếng: “Còn chưa đủ rõ ràng sao?”

Anh ấy giống như đang cười Thời An ngốc, sao đến giờ còn hỏi một câu hỏi trẻ con như vậy chứ.

Thời An càng lúng túng hơn: “Tôi cảm thấy, chúng ta kết hôn…không được thích hợp cho lắm. Anh là quỷ, tôi là người.”

Nói xong còn chưa nhận được câu trả lời, Thời An không kiềm được mà ngẩng đầu ngước mắt lên nhìn, chỉ nhìn thấy những biểu hiện không dễ gì được bộc lộ ra trên mặt của Khúc Tấn Chi đã hoàn toàn bị quét sạch, hơn nữa xem có vẻ còn lạnh lùng hơn bình thường.

Thời An nuốt nước bọt, không nhịn được mà lùi về sau hai bước.

Khúc Tấn Chi nhìn cậu một lúc, đột nhiên bước lên phía trước nắm lấy cánh tay của Thời An, kéo người vào trong lòng của mình.

“Là vì chuyện này sao?” Anh ấy cúi mắt xuống nhìn Thời An: “Bởi vì tôi không phải là người, cho nên em không đồng ý kết hôn với tôi.”

Thời An bị dọa giật mình, dùng lực đẩy ngực anh ấy ra: “Cho dù anh là người…chúng ta căn bản mới gặp nhau vài lần, sao có thể kết hôn chứ? Quá vô lý.”

Khúc Tấn Chi nghe thấy thì sắc mặt thay đổi đột ngột, dường như rất tức giận.

“Lừa người.” Nói rồi anh ấy giơ tay lên véo cằm, giữ lấy lấy cằm của Thời An: “Nếu tôi là người em cũng không đồng ý kết hôn với tôi, vậy tại sao lại dùng cái cớ vì tôi không phải là người để từ chối tôi.”

“Tôi…”

Thời An nhất thời không biết nên nói những gì, cậu cảm thấy có rất nhiều lý do để cậu không thể kết hôn với Khúc Tấn Chi, không cùng chủng tộc chỉ là một trong số đó, đây là lý do từ chối xuất hiện đầu tiên trong đầu của cậu, nên cứ buột miệng nói ra.

Nhưng Khúc Tấn Chi lại cảm thấy cậu đang nói dối.

Không có, thật sự không có.

Nhiệt độ trên cơ thể Khúc Tấn Chi thật sự rất thấp, không biết là thấp hơn bao nhiêu so với Giải Trình trước đây, khoảng cách hai người họ quá gần, lạnh đến nỗi Thời An thấy khó chịu, cho nên tay cậu dùng lực mạnh hơn, sự cự tuyệt càng hiện rõ ràng hơn.

Sắc mặt của Khúc Tấn Chi càng lúc càng lạnh hơn, anh ấy dùng lực đưa Thời An đến đặt trên giường.

“Tôi chán ghét mọi thứ ở làng Phúc Lâm, nhưng chỉ có một điểm tôi thích chính là sự kế thừa truyền thống của bọn họ.” Anh ấy nói: “Lúc tôi còn sống tôi nghĩ sau này nhất định sẽ kết hôn với người mình yêu ở nơi này.”

“Cuối cùng cũng đợi được ngày này, người tôi yêu lại lừa tôi, ngay cả từ chối tôi cũng kiếm cớ nói dối.”

Thời An bị đè đến nỗi không thể động đậy, có điều lúc này cậu cũng không quan tâm bản thân mình đang bị đè, cậu chỉ cảm thấy lời của Khúc Tấn Chi nói không hợp lẽ thường.

Khúc Tấn Chi gọi cậu là người yêu sao? Nhưng số lần bọn họ gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, sao lại liên quan đến tình yêu?

Bất quá là thấy có nhan sắc nên

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp