Thực hiện: Clitus x T Y T
Thời
An đoán rằng cái chân mà Giải Trình dùng để đá Kha Càn là đã dùng hết toàn bộ
sức lực, bởi vì bức tường mà cơ thể Kha Càn va phải đã bị nứt.
Cũng
không biết Kha Càn như thế liệu có lập tức bị choáng hay không.
Nhưng
dáng vẻ hiện giờ của Kha Càn hình như cũng không còn bình thường nữa, cũng
không vì cú đá của Giải Trình mà không còn ý thức.
Trong
lòng Thời An đang thầm lo lắng cho tình hình lúc này của Kha Càn, đôi giày da
màu đen xuất hiện trước mắt của Thời An.
Thời
An nhìn dọc theo đôi chân dài đó, bắt gặp ánh mắt đen sâu thẩm của Giải Trình.
Giải
Trình từ từ ngồi xổm xuống, đột nhiên khoảng cách giữa hai người được rút ngắn
lại, cậu ấy vươn tay ra về phía Thời An, dùng ngón tay cái xoa nhẹ gò má của
Thời An, giọng nói gần như dịu dàng: “Tại sao tôi mới ra ngoài đi công việc một
lát mà cậu đã bỏ chạy theo người khác rồi?”
Cậu
ấy liếc nhìn chiếc bánh hamburger rơi trên mặt đất gần đó, khóe môi cong lên:
“Thích ăn cái này sao? Tôi nhớ tôi cũng có chuẩn bị cho cậu rồi, tại sao nhất
định phải chạy ra đây ăn cùng người khác?”
Từ
trước đến nay Thời An chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Giải Trình, cậu ấy rõ
ràng là dịu dàng, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rùng mình.
Cậu
nghiêng đầu né tránh tay của Giải Trình, chống người ngồi dậy, điều chỉnh lại
quần áo, có chút lúng túng giải thích với Giải Trình: “Tôi, cậu ta…hôm nay sau
khi cậu đi ra ngoài, Kha Càn đột nhiên đến, tôi cũng không biết tại sao cậu ta
có thể tìm thấy tôi, sau đó cậu ta lôi tôi đi.”
“Ồ…”
Giải Trình rất khoa trương làm ra vẻ mặt ngạc nhiên: “Cho nên không phải là cậu
muốn đi cùng cậu ta, là cậu ta dẫn cậu ra đúng không?”
Thật
ra lúc đó Thời An cũng có chút ý muốn rời khỏi tòa nhà trường học cũ, nhưng bây
giờ Kha Càn đáng sợ như vậy cho nên cậu có chút không dám thừa nhận.
Cậu
áy náy cúi mắt xuống, khẽ gật đầu: “Cứ, cứ cho là vậy.”
“Được.”
Giải Trình lại đưa tay sờ lần nữa, bàn tay to bao phủ khuôn mặt nhỏ nhắn của
Thời An, sờ từ lông mày cho tới môi của cậu: “Vậy tôi sẽ cho cậu ta một bài
học.”
Nói
xong cậu ấy thu tay lại, quay người chuẩn bị đi về phía Kha Càn.
Thời
An nghe thấy thì liền ngước mắt lên nhìn cậu ấy với vẻ mặt sợ hãi.
Đúng
là cậu không thích Kha Càn, nhưng nếu vì cậu nói dối mà làm Kha Càn bị thương
cậu sẽ không đồng ý.
Cậu
kéo lấy tay của Giải Trình níu lại: “Thôi đi, thôi đi, cậu ta cũng không phải
cố ý, bây giờ cậu tìm thấy tôi rồi, bỏ qua đi.”
“Hơn
nữa cậu nhìn cậu ta đi, cậu ta cũng rất khó chịu rồi, cậu đã đá cậu ta một cái,
xem như cũng đã cho cậu ta một bài học rồi.”
Sức
lực của Thời An không phải là mạnh, trên thực tế cậu cũng không muốn ra sức níu
Giải Trình lại, với sức lực như vậy dù có cố cũng không giữ được Giải Trình.
Nhưng
Giải Trình lại thuận theo sức kéo của cậu mà ngồi xổm xuống lần nữa.
Chỉ
nhìn thấy cậu ấy nở một nụ cười ấm áp: “Thương xót cậu ta sao? Ồ đúng rồi, tôi
nhớ lại rồi, cậu không thích tôi giết người vô tội.”
“Không
phải tôi đã từng nói với cậu, chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở cạnh tôi, bên cạnh tôi,
tôi sẽ không giết người vô tội, nhưng cậu lại rời đi rồi, làm tôi rất khó xử.”
Thời
An khẽ mở cái miệng dài, nhìn Giải Trình với ánh mắt vô cùng bất an và hoảng
loạn.
Cậu
cảm thấy Giải Trình thật vô lý, nhưng cậu lại không dám nói lý với Giải Trình,
chỉ có thể nắm tay của Giải Trình, hy vọng cách này có thể ngăn cậu ấy.
Giải
Trình cúi mắt xuống nhìn hai bàn tay mảnh khảnh trắng mịn của Thời An đang nắm
lấy cổ tay của mình.
Cậu
ấy nắm lấy tay trái của Thời An, rồi đặt lên bàn tay phải của mình so sánh với
nhau, bàn tay cậu ấy dài hơn Thời An một đốt tay.
Giải
Trình nhịn không nổi mà cười nhẹ một tiếng: “Nhỏ thật đấy.”
Thực
ra tay của Thời An cũng không tính là nhỏ, nhưng có thể là vì cậu quá gầy, đối
tượng so sánh lại là Giải Trình cho nên trông tay cậu cũng không lớn lắm.
Ngón
tay của Thời An vô thức co rúm lại, móng tay khẽ cào nhẹ qua đốt tay của Giải
Trình, Giải Trình cảm thấy có chút nhột, liền nắm lấy tay Thời An.
“Tôi
nói vậy cậu không vui sao?” Cậu ấy lắc lư tay của Thời An: “Cậu nhìn xem, nhỏ
thật mà.”
Thời
An không nói gì.
Biểu
hiện của Giải Trình bây giờ giống như một người bạn trai tốt chạc hai mươi bốn
tuổi đang rất dịu dàng và thương người yêu của mình, nhưng càng như vậy lại
càng khiến trong lòng Thời An khó chịu hơn.
Bởi
vì Giải Trình không nên như vậy.
Thời
An không nói lời nào, Giải Trình cũng không hành động gì, thậm chí cũng không
nhắc đến chuyện dạy cho Kha Càn một bài học, chỉ là lúc Kha Càn lén tấn công từ
phía sau, đầu còn chưa quay lại thì Giải Trình đã ném ra sau lưng một thứ gì đó
khiến cho Kha Càn lại ngã xuống, bức tường đó càng nứt nặng hơn.
Thời
An tò mò nhìn Kha Càn, rồi lại nhìn cậu ấy.
Giải
Trình vẫn nở nụ cười ấm áp với cậu, tay vô thức xoa xoa mu bàn tay của cậu.
“Trước
đây cậu nói có thể đợi tôi báo thù xong, oán khí tan biến hết, rồi tìm một sư
thầy nào đó siêu độ cho tôi, như vậy có thể ngăn chặn tôi giết người vô tội.”
“Cho
nên, cái tên học sinh thể hình đó là sư thầy mà cậu đã tìm ư?”
Giải
Trình nói xong thì không khỏi bật cười, như là đang cười nhạo Thời An ngây thơ:
“Sao cậu ngốc như vậy chứ, cậu ta cũng không phải là sư thầy gì, cậu ta là một
thứ không phải người cũng không phải quỷ, còn đáng sợ hơn tôi.”
Giải
Trình đưa tay lên che hai mắt của Thời An, Thời An cảm thấy mắt mình nóng lên,
cảm giác giống như lúc mở mắt âm dương ở lớp học âm nhạc.
Giải
Trình lấy tay ra, Thời An nhìn thấy một mặt khác không ai biết của Kha Càn.
Cơ
thể tráng lệ giống như một cái vỏ rỗng, bên trong có vô số con trùng nhỏ đang
ngoe nguẩy, Thời An nhìn thấy thứ đang chạy dưới da của Kha Càn, chính là một
con giun màu đỏ cỡ bự.
“A….”
Thời
An chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng khủng khiếp và ghê tởm đến như vậy,
cậu sợ đến nỗi lùi lại về phía sau.
Nhưng
Giải Trình vừa nãy còn tỏ ra vô cùng ấm áp lúc này lại bắt đầu trở nên cứng rắn
hơn, cậu ấy giữ chặt không cho Thời An cử động, thậm chí cũng không để Thời An
nhắm mắt lại, buộc Thời An phải nhìn dáng vẻ đáng sợ của Kha Càn.
Tuy
nhiên biểu hiện trên mặt cậu ấy vẫn ấm áp như cũ: “Cậu có biết tại sao cậu ta
lại biến thành bộ dạng như vậy không? Bởi vì Du Phi Trần, Du Phi Trần khiến cậu
ta biến thành một cổ nhân.”
“Bây
giờ cơ thể cậu ta toàn bộ đều là trùng, bản thân cậu ta không sống được bao lâu
nữa, cậu muốn để cậu ta siêu độ cho tôi sao?”
“Tôi
không có, tôi không có…” Thời An khóc rồi, cậu liên tục lắc đầu.
“Cậu
biết tại sao Du Phi Trần lại khiến cậu ta trở thành một cổ nhân không? Bởi vì
cậu ấy muốn giết tôi, cậu ta muốn tôi hồn bay phách tán, muốn chiếm lấy cậu cho
riêng mình.”
“Cậu
ta biết nếu đấu trực tiếp sẽ không phải là đối thủ của tôi, cho nên cậu ấy bảo
Kha Càn đến, một khi tôi vì tức giận mà giết chết Kha Càn những con trùng đó sẽ
ra khỏi cơ thể cậu ta tạo thành một trận pháp để bắt nhốt tôi. Lúc này Du Phi
Trần sẽ xuất hiện, khi đó tôi nhất định không còn là đối thủ của cậu ấy nữa.”
“Vậy
tại sao Kha Càn lại đồng ý với Du Phi Trần, bởi vì tên ngốc đó cho rằng bản
thân có thể qua mặt được Du Phi Trần, cậu ta muốn mượn sức mạnh của Du Phi Trần
để đánh cắp cậu rồi bỏ trốn, kết quả không ngờ đến Du Phi Trần muốn để cậu ta
chết.”
Giải
Trình đem toàn bộ kế hoạch được cất giấu phía sau nói ra một hơi, cũng không
quan tâm Thời An có muốn nghe hay không, có chịu đựng được hay không.
Cậu
ấy ấn vai của Thời An, nhìn vào mắt Thời An: “Cho nên cậu đã biết chưa? Bọn họ
đều không có ý tốt với cậu, cậu mong muốn họ cứu cậu, không có ai thật lòng
muốn cho cậu tự do, bọn họ đều muốn độc chiếm cậu cho riêng mình.”
Bởi
vì sợ hãi mà Thời An khóc không ra hơi, thật ra trước đó cậu nghe không hiểu
mấy phân tích kia về Kha Càn, cậu chỉ nghe thấy câu cuối cùng của Giải Trình.
Không
ai thật lòng muốn cho cậu sự tự do, bọn họ đều muốn độc chiếm cậu cho riêng
mình.
“Vậy
cậu thì sao?” Thời An nước mắt giàn giụa nhìn khuôn mặt gần như đẹp đến hoàn
hảo của Giải Trình: “Cậu không muốn như vậy sao? Không phải cậu cũng luôn ức
hiếp tôi? Cậu có khác gì bọn họ chứ?”
“Cậu,
cậu có tư cách gì chỉ trích bọn họ, cậu cũng xấu xa giống như họ.”
Thời
An thật sự không hiểu, cậu biết rõ thể chất của mình quả thật có chút khác
biệt, sẽ khiến người khác yêu thích, thậm chí thu hút người khác đến phát điên.
Nhưng,
tại sao không thể từ từ nói chuyện tử tế chứ?
Thích
cậu tại sao không đàng hoàng tử tế nói với cậu? Muốn cậu tha thứ tại sao lại
không tử tế xin lỗi cậu? Cậu không phải là một người quá mạnh mẽ, nếu nghiêm
túc bày tỏ mong muốn, chưa hẳn là cậu sẽ từ chối.
Tại
sao phải ép buộc cậu theo một cách tiêu cực như vậy? Tại sao cách yêu của bọn
họ lại méo mó đến vậy?
Thế
giới linh dị, hình như tất cả những chuyện vô lý đã trở thành càng vô lý hơn,
từ điên cuồng trở thành điên cuồng hơn.
Ngay
cả là một người bình thường đến cuối cùng cũng trở thành điên cuồng, chẳng hạn
như Kha Càn.
Tâm
trạng của Thời An vô cùng sụp đổ, Giải Trình cũng ý thức được mình đẩy người
Thời An quá chặt, tay buông lỏng tí lực, cũng đóng mắt âm dương của Thời An
lại.
Cậu
ấy hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân lấy lại bình tĩnh, không khiến
người khác sợ.
“Thời
An, An An, cục cưng à, em nghe anh nói.” Giải Trình nhẹ giọng nói: “Anh xin
lỗi, anh cũng không phải là người tốt, anh cũng đã làm những chuyện rất quá
đáng, sau này anh sẽ thay đổi, sẽ thay đổi tất cả, em đừng giận anh nữa có được
không?”
“Bây
giờ ở đây rất nguy hiểm, em bình tĩnh lại trước, chúng ta rời khỏi nơi này
trước trở về tòa nhà trường học cũ, Du Phi Trần ít nhiều gì vẫn còn kiêng dè,
không dám qua đó.”
___ Truyện được edit và đăng tải
miễn phí tại T Y T___
Thấy
Thời An ngây người, Giải Trình dùng một tay bế cậu lên, bước ngang qua Kha Càn
đi ra khỏi nhà.
Không
biết cậu ấy từ đâu biến ra một thùng xăng, đổ toàn bộ lên người của Kha Càn,
sau đó lấy hộp diêm ra quẹt lửa rồi định ném chúng vào người Kha Càn.
Mùi
hăng của xăng khiến Thời An tỉnh táo lại, cậu vô thức bắt lấy tay của Giải
Trình: “Anh làm gì vậy?”
Giải
Trình sợ Thời An bị bỏng nên nhanh chóng thổi tắt ngọn lửa: “Không phải vừa nãy
em đã thấy rồi sao, cậu ta sống không còn được bao lâu nữa, một khi cậu ta chết
rồi thì toàn bộ trùng trong cơ thể sẽ bò ra ngoài.”
“Ở
nơi không có người còn tốt, nếu là ở nơi có người mấy con côn trùng đó sẽ chui
vào cơ thể của người khác, sẽ có vô số người trở thành như vậy.”
Sau
khi giải thích xong giọng của Giải Trình có chút ôn hòa nói: “An An, có phải em
không thích anh giết người vô tội? Vậy nhất định em cũng sẽ không hy vọng cậu
ta ảnh hưởng đến người vô tội đúng không?”
“Anh
làm như vậy là đang giúp cậu ta sớm được giải thoát, cũng là để cậu ta chết ở
nơi không có người, không làm hại đến người khác.”
Thời
An không biết rốt cuộc những gì Giải Trình nói có phải là thật hay không, nhưng
cậu dùng mắt thường quan sát được Kha Càn thật sự đang rất đau đớn.
Mạch
máu khắp trên người của Kha Càn đang nổi lên, giống như giây tiếp theo sẽ nổ
tung, trong đôi mắt đen kịt kia dường như có con côn trùng bò qua, nhiều hơn
một con, cơ thể cậu ta không tự chủ được mà co quắp lại, đau đớn tột cùng.
Cảm
giác được Thời An đang nhìn cậu ta, Kha Càn khẽ quay đầu lại nhìn về hướng của
Thời An.
Giọng
của cậu ta lắp bắp: “Tôi…tôi có phải đã làm cho cậu sợ không? Xin lỗi, hình như
ngay từ đầu…tôi đã khiến cậu sợ rồi.”
“Thật
ra…tôi không muốn như vậy, con người của tôi…tính khí không tốt, mỗi khi tôi
thấy cậu, phớt lờ tôi, tôi tức giận, tôi không kìm chế được…muốn bộc phát cơn
giận.”
“Tôi
thích cậu, thật sự rất thích cậu, lần đầu tiên nhìn thấy cậu đã thích cậu chết
đi được, nhưng…tôi thật tệ, tôi luôn làm cho mối quan hệ của chúng ta….làm cho
mối quan hệ của chúng ta trở nên tồi tệ.”
Sau
khi nói quá nhiều, Kha Càn nhịn không được mà ho khan hai tiếng rồi phun ra một
ngụm máu.
Vài
con trùng trắng béo ngậy ngoằn ngoèo lẫn trong máu.
“Tên
ác quỷ đó nói không sai, tôi thật sự rất nguy hiểm.”
“Chăm
lửa đi, Thời An, giải thoát cho tôi, cũng là ngăn tôi không làm hại đến người
khác.”
Giải
Trình liếc nhìn Thời An, thấy cậu không có ý định ngăn cản thì lại đánh một que
diêm nữa ném thẳng lên người Kha Càn.
Cậu
ấy tạo một kết giới xung quanh Kha Càn, dù cho ngọn lửa có cháy cao đến đâu
cũng sẽ không đốt cháy các vật dụng khác trong nhà, sẽ không tạo ra hỏa hoạn.
Thật
ra Kha Càn vẫn còn một câu chưa nói ra, cậu ta muốn mình thổ lộ tình cảm trước
khi chết, lại chết một cách bi thảm trước mặt của Thời An như thế này, có lẽ
Thời An sẽ mãi nhớ để cậu ta.
Có
thể nhớ cậu ta mãi không quên, cũng là một chuyện rất tốt.
Giải
Trình ôm Thời An rời khỏi căn nhà thuê đó, trở về trường học, về tòa nhà trường
học cũ.
Trên
đường đi, Thời An cứ cúi đầu không nói gì.
Giải
Trình biết chắc chắn vừa rồi Thời An rất sợ hãi, nên cũng không nói gì với cậu,
dùng tay vỗ nhẹ vào lưng cậu, nhẹ nhàng an ủi.
Lúc
này Thời An cảm thấy mệt mỏi chưa từng thấy, cậu thật sự nghĩ không thông tại
sao người ở thế giới này đều biến thái như vậy.
Tại
sao không thể dùng cách bình thường để bày tỏ tình cảm và xin lỗi, nhất định
phải là ta sống ngươi chết.
“Có
một tin tốt.”
Hệ
thống trầm mặc rất lâu đột nhiên lên tiếng, Thời An khẽ ngẩng đầu lên hỏi: “Cái
gì?”
Nói
thật, khoảng thời gian này thật sự quá đáng sợ, sự tồn tại của hệ thống quá
thấp, xém chút nữa cậu quên mất mình vẫn còn một thứ là hệ thống.
“Cuối
cùng trên cục cũng xử lý tới lỗi bug của cậu rồi, sau ba ngày sẽ rời khỏi thế
giới này.”