Thời An nói làm là làm, quyết định tự mình đi con đường cốt
truyện chính của thế giới này, cậu xin nghỉ phép lớp tự học buổi tối để đi điều
tra những chuyện liên quan đến Giải Trình.
Cậu nghĩ như thế này, Giải Trình đã chết bốn năm trước cùng
nghĩa tất cả những người cùng khóa với Giải Trình đều đã tốt nghiệp, ở trong
trường cũng không thể hỏi được gì vì vậy cậu nên đặt câu hỏi mục tiêu vào những
cửa hàng xung quanh trường học.
Xung quanh có những cửa hàng lâu đời đã mở hơn mười năm, mấy
người chủ cửa hàng đó có lẽ sẽ thiết lập mối quan hệ tốt với những bạn học
sinh, sẽ biết không ít học sinh, nên theo hỏi bọn họ nhất định sẽ hỏi ra.
Thời An cầm tờ giấy xin nghỉ phép được giáo viên duyệt đi ra
khỏi trường, bắt đầu hỏi từ quán trà sữa gần trường nhất.
Lúc Thời An đang điều tra những chuyện liên quan đến cái
chết của Giải Trình thì trong trường đã xảy ra một sự cố không lớn cũng không
nhỏ.
Kha Càn lại bị thương.
Sau khi Thời An rời đi, Kha Càn đã đứng tại chỗ rất lâu, cái
chân bị thương đang đứng có chút tê dại và cậu ta định chống nạng quay trở lại
lớp học.
Vừa đi hai bước thì có người từ phía sau đi tới va vào cậu
ta rất mạnh, mạnh đến nỗi làm rơi cả nạng của cậu ta xuống đất.
Vốn dĩ học sinh trong trường rất nhiều, hầu hết các bạn học
sinh đều đi lại rất vội vàng nên xảy ra va chạm cũng là chuyện rất bình thường,
nói chung đụng phải ai đó thì cứ xin lỗi là xong chuyện.
Nhưng cái người này đụng vào cậu ta xong không những không
xin lỗi, mà còn dùng thái độ khinh thường mắng cậu ta là đồ phế thải què chân.
Kha Càn nhìn rất rõ dáng vẻ của người đụng phải cậu ta,
chính là lớp trưởng của lớp bọn họ, Du Phi Trần.
Trong ấn tượng của cậu ta, Du Phi Trần luôn là một người hòa
nhã lịch sự và dễ gần với mọi người, lúc mới đầu nghe thấy giọng điệu của đối
phương vô tình chế giễu mình, cậu ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm nên không
đáp lại.
Kết quả Du Phi Trần lại nói với cậu ta một lần nữa, giọng
nói giễu cợt cùng ánh mắt khinh thường, rõ ràng là đang mắng cậu ta, cơn tức
giận của Kha Càn lúc này dâng cao.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Du Phi Trần trông không yếu ớt, nhưng nếu so với cậu ta, dù
nhìn thế nào đi nữa thì cậu ta cũng đã luyện tập thể thao từ nhỏ, sao lại có
thể cố ý mắng cậu ta là đồ phế vật chứ?
Cách giải quyết vấn đề của Kha Càn rất đơn giản, cậu ta trực
tiếp nắm lấy cổ áo của Du Phi Trần, dùng giọng điệu giễu cợt giống vậy mà nói:
“Tôi là phế vật, thì con gà luộc như cậu là cái gì?”
Tuy nhiên khi đối mặt với bạo lực, sắc mặt của Du Phi Trần
không lộ ra chút sợ hãi nào, thậm chí trong mắt càng thể hiện sự khinh thường
hơn, còn dùng ánh mắt đang nhìn rác rưởi để nhìn cậu ta.
“Cậu chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Giống y như một tên
thô lỗ không có não, chỉ biết dùng nắm đấm và bạo lực để giải quyết vấn đề, lại
còn bộc lộc cảm xúc của mình theo cách này, đúng là một thằng ngu.”
Tất cả những biểu hiện vô cùng khinh thường kết hợp với
giọng nói giễu cợt, làm cho Kha Càn như mất hết lý trí tại chỗ, giơ nắm đấm lên
định đánh vào người của Du Phi Trần.
Kết quả vào khoảnh khắc định đấm Du Phi Trần, đầu óc cậu ta
đột nhiên choáng váng, cậu ta quên mất mình định làm gì, thậm chí trong chốc
lát ngay cả bản thân mình là ai cậu ta cũng quên đi.
Cậu ta không tự khống chế được mà buông Du Phi Trần ra, sau
đó quay người tiến vào trong sân bắt đầu chạy, đến khi chạy tới cuối đường, cậu
ta nhảy thẳng vào một bụi cây trước vẻ mặt ngơ ngác của một đám học sinh thể
hình.
Mắt cá chân vốn bị gãy nay càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Du Phi Trần đứng cách đó không xa quan sát, sau khi nghe
thấy tiếng hét lên đau khổ của Kha Càn, cậu ấy giơ tay phủi phủi cổ áo không hề
dính miếng bụi nào.
“Cái thứ không phải là người kia đến giành thì cũng thôi đi,
ít nhất cũng có tư cách, cái thứ ngu xuẩn này mà cũng dám đến tranh giành với
tôi, cũng không biết tự soi gương xem mình có tư cách hay không.”
Du Phi Trần trở về lớp học, lúc này đã qua giờ ăn cơm rồi,
vốn dĩ người trong lớp học phải đông trở lại, nhưng lúc này lại không có một
ai.
Không những không có người, mà còn rất lạnh, như thể đang
bật máy lạnh vậy.
Ngay lập tức Du Phi Trần nhận ra điều gì đó.
Cái thứ không phải người kia đã đến rồi.
Du Phi Trần đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình, sắc mặt không
chút thay đổi hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Không có ai đáp lại lời của cậu ấy, nhưng giấy nháp trên bàn
của cậu ấy từ từ hiện ra chữ viết.
Là chữ màu đỏ, nét chữ rồng bay phượng múa, vô cùng đẹp,
không biết còn tưởng là do nhà thư pháp nào đó viết ra.
“Cậu với tên ngu ngốc kia phân cao thấp hả, sao nào, còn
chưa chịu buông tay ư?”
Du Phi Trần nhìn chằm vào tờ giấy đó với ánh mắt u ám, mím chặt
môi.
“Đừng quên giao ước của chúng ta.”
“Từ bỏ ý nghĩ của cậu đối với Thời An đi.”
“Nếu không đừng trách tôi không tuân thủ lời hứa.”
Hai tay buông thõng của Du Phi Trần lúc này đã nắm chặt
thành nắm đấm, gân guốc nổi lên trên mu bàn tay biểu lộ sự tức giận của cậu ấy.
Cậu ấy nhìn vào tờ giấy như muốn dùng ánh mắt để xé nát nó.
Rất lâu sau đó Du Phi Trần mới buông lỏng nắm đấm ra, sự
hung ác trong ánh mắt cũng biến mất, trở thành vô cảm như trước đây.
Cậu ấy nói: “Tôi biết rồi.”
Sau khi nhận được câu trả lời, nét chữ trên giấy dần mờ đi,
khí lạnh trong phòng học cũng tan biến mất.
Lúc hơi lạnh cuối cùng còn sót lại sắp biến mất, một giọng
nói lọt vào tai Du Phi Trần.
“Kể từ lúc cậu đồng ý bắt đầu giao ước đó, cậu đã hoàn toàn
mất đi tư cách cạnh tranh.”
“Cậu ấy là của tôi, cậu đừng mộng tưởng nữa.” ( truyện trên app T𝕪T )