Đã tiếp xúc nhiều lần với Giải Trình và Du Phi Trần, càng
ngày Thời An càng cảm nhận được bản thân đang thật sự ở trong một thế giới tâm
linh.
Cảm giác bị ràng buộc liên quan đến những chuyện tâm linh
này khiến cậu cảm thấy bất an.
Cậu thúc giục hỏi hệ thống, rốt cuộc đến khi nào bản thân
mới có thể rời khỏi thế giới này.
Hệ thống đi một vòng kiểm tra, đáp án vẫn như cũ, lỗi bug
đang chờ cục xử lý vẫn đang chất chồng như núi, nó cũng không biết đến khi nào
mới xử lý tới vấn đề của Thời An, ước tính chuyện đó khó có thể xảy ra trong
vòng một tháng gần nhất.
Sau khi nhận được câu trả lời này, Thời An không thể nói nên
diễn tả cảm xúc này là gì.
Chắc chắn là có thất vọng, nhưng dường như cũng không đến
mức thất vọng vì cậu có chút dự đoán được chuyện này rồi.
Buổi chiều tan học, Thời An cũng không có cảm giác thèm ăn
cho nên không đi ăn cơm mà chỉ đi dạo ở sân trường.
Bởi vì là giờ ăn cơm nên không có nhiều người đi lại trong
sân, ngay cả trên sân bóng rổ cũng còn nhiều chỗ trống.
Thời An đã đi vòng quanh hai vòng rồi, bước chân từ từ chậm
lại.
Cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Kha Càn.
Thật ra cậu với Kha Càn cũng chỉ hai ngày chưa gặp nhau,
nhưng có thể là vì hai ngày này phát sinh ra quá nhiều chuyện cho nên có cảm
giác giống như đã rất lâu rồi chưa gặp Kha Càn.
Kha Càn đứng ở cạnh bên sân bóng rổ, chân cậu ta còn đang bó
bột, tay thì chống nạng có thể nhìn ra được cử động không được thuận tiện cho
lắm.
Lúc Thời An chuẩn bị thu lại ánh nhìn, vừa đúng lúc cậu ta
quay đầu lại, ánh mắt của hai người cứ thế mà va vào nhau.
Thời An cảm thấy bản thân mình không cần thiết phải chào Kha
Càn, hai người bọn họ cũng chỉ là bạn học cùng lớp mà thôi, bạn học cho dù có
mối quan hệ tốt cũng không đáng để cậu phải chạy ngay tới chào hỏi, huống chi
mối quan hệ giữa hai người cũng không tốt.
Cậu quay đầu lại đổi hướng, chuẩn bị trở về lớp học.
Vừa mới đi chưa được hai bước chân đã nghe thấy sau lưng
truyền đến tiếng bước chân, tiếng bước chân đó có chút không đều, cà thọt khập
khiễng.
Trong lòng cậu dâng lên một dự cảm chẳng lành, cậu dừng chân
rồi quay đầu lại. Quả nhiên Kha Càn đang vác nạng trên vai, chân cà thọt chạy
về phía cậu.
Thời An chau mày.
Biết Kha Càn đang hướng đến phía mình nên cậu cũng không đi
nữa, đứng yên ở đó chờ Kha Càn đi đến.
Bởi vì Kha Càn bị thương ở chân nên đi lại không được nhanh
nhẹn, chạy được mấy bước đã khiến cậu ta mồ hôi chảy đầm đìa, cả người nóng
hừng hực.
Kha Càn giống như một lò lửa lớn, Thời An bình tĩnh lùi lại
về sau một bước rồi hỏi: “Cậu tìm tôi có việc sao?”
Hai ngày nay ở bệnh viện, Kha Càn đã tưởng tượng vô số lần
mình nên nói gì khi gặp Thời An nhưng khi thật sự gặp Thời An cậu ta lại không
nói ra được lời nào.
Những gì trước đây cậu ta muốn hỏi đều đã đi đâu hết rồi? Ồ,
đúng rồi, cậu ta muốn hỏi Thời An có phải là ghét cậu ta.
Nhưng vừa đến đã hỏi câu này có phải hơi kỳ lạ không?
Đợi cả nửa buổi không thấy câu trả lời của Kha Càn, Thời An
thúc giục hỏi lại lần nữa: “Cậu tìm tôi có việc sao?”
Kha Càn hít một hơi thật sâu, nháp mấy lời muốn hỏi lại vài
lần trong đầu nhưng khi đến miệng lại trở thành: “Không có gì, không thể nói
chuyện với cậu sao?”
Giọng điệu vẫn rất hung hăng.
Thời An mím môi, quả nhiên cậu không thể có bất cứ ảo tưởng
gì đối với con người bạo lực này.
“Nếu không còn chuyện gì nữa vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong, cậu cũng không thèm quan tâm Kha Càn có bất tiện
hay không, quay người rời đi.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Kha Càn rất khỏe, cho dù là chân đang bị thương đi nữa nhưng
vẫn mạnh hơn Thời An rất nhiều, cậu ta bước một bước dài lên phía trước, nắm
lấy cánh tay của Thời An, kéo người lại.
“Cậu làm gì vậy!”
Thời An giống như một con mèo xù lông lên, lấy hết sức lực
hất tay cậu ta ra.
Cậu thật sự rất tức giận.
Kha Càn cứ cố chấp giữ lấy cổ tay cậu, ánh mắt ảm đạm nhìn xuống
xương quai xanh của cậu, ánh mắt thiêu đốt đó như muốn nhìn xuyên qua người của
Thời An.
Thời An vô thức kéo áo lên, nhưng lại bị Kha Càn khống chế
giữ chặt lấy tay còn lại.
Kha Càn lấy hai tay cậu nhập lại khống chế chỉ bằng một tay
của mình, tay còn lại kéo rách cổ áo của cậu.
“Đây là cái gì?” Giọng của Kha Càn lạnh đến mức dường như có
thể đóng băng lại: “Cái vết này, là ai làm?”
Thời An vô thức cúi xuống nhìn, bản thân cậu rất khó có thể
tự nhìn thấy xương quai xanh của mình, nhưng dù không nhìn được cũng không ảnh
hưởng đến việc cậu đang rất tức giận.
Kha Càn nhìn hành động của Thời An, có lẽ cũng nhận ra rằng
cậu không thể tự nhìn ra được tình hình của bản thân, vì vậy bật camera trước
của điện thoại lên để cho cậu xem vết đỏ trên xương quai xanh của mình.
“Cậu tự mình xem đi! Đây là cái gì? Là ai để lại? Cậu là một
học sinh cấp ba còn chưa tốt nghiệp sao lại không biết chừng mực như vậy!”
Lúc Thời An nhìn thấy vết đỏ trên xương quai xanh cũng sửng
sốt một hồi, dù sao cậu cũng là một người thành niên rồi, nên cũng biết rõ dấu
vết này từ đâu mà có.
Có lẽ là lúc trưa ở trong nhà vệ sinh, là Giải Trình làm.
Trên xương quai xanh của mình lại xuất hiện dấu hickey như
vậy đúng là xấu hổ, nhưng mà Kha Càn đang làm gì vậy? Kha Càn dựa vào đâu mà
quản lý cậu?
“Cậu quản tôi à! Ai lưu lại dấu vết này thì có liên quan gì
đến cậu!” Thời An thử dùng lực cũng không thể nào thoát khỏi tay của Kha Càn,
càng tức giận hơn: “Cho dù tôi không biết chừng mực thì cũng là chuyện của tôi,
cậu quản được chắc!”
Ánh mắt của Kha Càn lúc này đột nhiên trở nên vô cùng đáng
sợ, không khí xung quanh cậu ta dường như giảm xuống mấy độ.
Thời An từ trước đến nay chưa từng thấy qua dáng vẻ này của
Kha Càn.
Ngay từ khi bắt đầu, Kha Càn đã ở trước mặt cậu cáu bẩn, cậu
còn tưởng rằng dáng vẻ bạo lực đó là dáng vẻ khi Kha Càn tức giận.
Bây giờ cậu mới ý thức được, không phải như vậy.
Dáng vẻ u ám như bây giờ, như thể sắp giết người đến nơi mới
là dáng vẻ tức giận của Kha Càn.
Thời An không kìm được mà nuốt nước bọt, sức vùng vẫy của
cậu dần yếu đi.
“Cậu, cậu buông tôi ra.”
Giọng nói cũng tự giác trầm xuống.
Kha Càn nhìn chằm vào vết đỏ trên xương quai xanh của Thời
An, hỏi lại lần nữa: “Dấu vết này, là do ai làm?”
Thời An cúi mắt xuống chớp mắt vài cái, cuối cùng thản nhiên
nói: “Là muỗi đốt.”
Tâm trạng của Kha Càn xem ra rất tệ, đàn ông không chấp
thiệt thòi ở trước mắt, vẫn là cứ nói như vậy đánh lừa cậu ta trước.
Kha Càn không tin, tiếp tục hỏi: “Con muỗi nào đốt, vết cắn
giống như do người hút ra mà?”
Thời An không trả lời, cúi đầu xuống như một con chim đà
điểu.
Kha Càn không còn kiên nhẫn được nữa, liền nhấc cằm để cậu
ngẩng đầu lên: “Tôi đang hỏi cậu...”
Tất cả sự tức giận của cậu ta trong phút chốc liền biến mắt
khi nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của Thời An, cậu ta hoàn toàn không biết phải làm
sao.
Thời An thật sự cảm thấy uất ức, dường như cậu luôn phải
đóng vai kẻ bị bắt nạt, ở thế giới thực cũng như vậy, khi xuyên không đến thế
giới này cũng vậy.
Cậu cũng không muốn trên người để lại dấu vết như thế này,
nhưng cậu còn cách nào khác đâu chứ?
Anh là một người thậm chí không thể thoát khỏi tay của Kha,
càng huống hồ là thoát khỏi sự ràng buộc của Giải Trình.
Vốn dĩ Thời An chỉ đỏ mắt, hai mắt ươn ướt, nhưng càng nghĩ
càng thấy ấm ức, nước mắt trong hốc mắt cậu tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng
cũng không chịu được nữa mà chảy tuôn ra.
Rơi nước mắt ở trước mặt kẻ mình ghét, khiến Thời An càng
cảm thấy mất mặt xấu hổ, nên nước mắt ngày càng nhiều.
Thời An buông xuôi sức lực, không kháng cự Kha Càn nữa,
nhưng rất kỳ lạ, vừa nãy cậu kháng cự kịch liệt như vậy không thể nào thoát
khỏi Kha Càn, nhưng lúc cậu không giãy giụa nữa Kha Càn lại buông cậu ra.
“Cậu, cậu đừng khóc nữa, tôi...xin lỗi.”
Cậu nhìn thấy vẻ mặt luống cuống của Kha Càn, tay chân không
biết nên làm gì, nhìn hành động như muốn đến giúp cậu, nhưng kết quả lại không
có.
Thời An không muốn tiếp tục bày bộ dạng xấu hổ của mình ra
trước mặt người khác nữa, cúi đầu xuống, như gần dúi đầu vào ngực đến nơi.
Hai tay cậu luân phiên lau nước mắt, cố gắng làm dịu lại cảm
xúc của mình một cách nhanh nhất.
Kha Càn chỉ cảm thấy tim vô cùng đau, cứ như có vô số cây
kim nhỏ đang không ngừng đâm vào tim cậu ta, đau đến tê dại, đau đến mức khiến
cậu ta có chút khó thở.
Không phải như vậy, cậu ta không muốn mắng Thời An, càng
không muốn làm Thời An khóc, cậu ta chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng với Thời An.
Làm sao đây, hình như cậu ta lại làm hỏng việc rồi, lại
khiến Thời An càng ghét cậu ta hơn.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu ta được, cậu ta
cũng không biết tại sao khi nhìn thấy vết đỏ trên xương quai xanh của Thời An,
lý trí của cậu ta hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự tức giận.
Vào khoảnh khắc đó cậu ta chỉ muốn tìm ra kẻ đã để lại dấu
vết trên người của Thời An để đánh cho hắn một trận, giải tỏa mối hận trong
lòng.
Thậm chí còn có một số suy nghĩ bẩn thỉu hơn, những suy nghĩ
giấu trong một góc sâu mà không ai có thể nhìn thấy.
Nếu như cậu ta cũng có thể để lại dấu vết trên người của
Thời An như vậy thì thật tốt.
Những suy nghĩ trong đầu cậu ta không thể khống chế được mà
cứ rẽ đi theo một hướng khác, vẫn là tiếng thút thít của Thời An khiến cho lý
trí cậu ta tỉnh táo trở lại.
Kha Càn hít một hơi thật sâu, cậu cảm thấy bản thân mình
chưa bao giờ thông minh như lúc này.
Cậu ta thu lại giấu đi những suy nghĩ này, nếu không Thời An
chắc chắn càng ghét cậu ta hơn.
Kha Càn siết chặt nắm đấm để tự trấn an mình, lần này cậu ta
phải nhớ rõ, phải giao tiếp với Thời An cho đàng hoàng, nói chuyện đàng hoàng.
Cậu ta hơi cúi cổ xuống, hạ thấp giọng hỏi Thời An: “Câu,
cậu ổn chứ? Xin lỗi, tôi...”
“Tôi không sao.”
Thời An ngẩng đầu lên, nước mắt đã được lau sạch rồi, chỉ là
đôi mắt đỏ hoe và chóp mũi ửng đỏ rất dễ khiến người ta nhận ra cậu đã khóc.
Kha Càn có chút không hiểu, mấy ngón tay cứ bấu lấy ống
quần: “Không sao thì tốt.”
“Tôi có thể quay về chưa?”
Thời An vừa mới khóc nên giọng vẫn còn khàn, tiếng hơi dính
lại giống như đang làm nũng.
Nhưng sự chán ghét trong ánh mắt cậu vẫn hiện lên rất rõ
ràng, không ai có thể cảm nhận rằng cậu đang làm nũng.
Kha Càn đâu dám nói không thể, mặc dù cậu ta rất muốn hỏi
cho rõ vết trên xương quai xanh của Thời An rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cậu ta
có ngốc đến đâu thì cũng biết được nếu bây giờ lại hỏi, chỉ khiến ấn tượng của
Thời An đối với cậu ta càng tệ hơn.
Cậu ta vội gật đầu nói: “Cậu, cậu cứ tự nhiên, cậu muốn về
thì về.”
Thời An quay người rời đi, ngay cả chào cũng không thèm
chào.
Kha Càn nhìn theo bóng lưng của Thời An, âm thầm chịu đựng
sự đau nhói trong tim.
Mặc dù lần này giao tiếp với Thời An bị thất bại, hoàn toàn
khác với những gì cậu ta mong đợi lúc còn ở bệnh viện, nhưng cũng không phải là
không thu thập được gì.
Bây giờ cậu ta hoàn toàn hiểu rõ tình cảm mình mình dành cho
Thời An là tình cảm gì.
Tại sao khi nhìn thấy Thời An bộc lộ cảm xúc chán ghét dành
cho mình thì sẽ buồn phiền, tại sao khi nhìn thấy Thời An cười nói vui vẻ cùng
người khác thì sẽ tức giận, còn có vừa nãy trong đầu nảy ra ý nghĩ kỳ lạ kia.
Đều là bởi vì cậu ta thích Thời An.
Cậu ta muốn và phải có được người này, để Thời An hoàn toàn
thuộc về một mình cậu ta.
Bên này khi Thời An trở về phòng học, cậu ngồi một mình trên
ghế rất lâu, mãi cho đến khi bạn học ăn cơm xong quay trở về, cậu mới cử động
nhẹ một xíu, không còn giống như bức tượng nữa.
Cậu gọi hệ thống.
Đương nhiên hệ thống cũng nhìn thấy chuyện vừa xảy ra ngoài
sân, biết bây giờ tâm tình của Thời An không được tốt, cho nên rất nhanh đã đáp
lời lại, thậm chí còn có chút nịnh hót hỏi:
“Có chuyện gì vậy ký chủ?”
“Tao muốn hỏi, nếu tao đang sống ở thế giới này được tạo
thành từ một cuốn tiểu thuyết kinh dị, có cốt truyện của chính nó, vậy có phải
đợi đến lúc cốt truyện chính kết thúc thì có thể nhanh chóng thoát khỏi đây, dù
cho trên cục vẫn chưa xử lý vấn đề của tao, thì tao cũng có thể rời khỏi thế
giới này đúng không?”
“Theo lý mà nói, chính là như vậy.”
“Vậy tao có thể đi hoàn thành cốt truyện không?” Thời An
hỏi: “Tao có thể hóa giải oán niệm của Giải Trình...hoặc là tiêu diệt Giải
Trình không?”
Suy nghĩ này là Thời An đã suy nghĩ cặn kẽ mà nói ra.
Phải chờ đợi trên cục xử lý vấn đề của cậu cũng không biết
phải đợi đến năm thìn bão lụt nào, đợi nhân vật chính Du Phi Trần kia hoàn
thành cốt truyện cũng không biết phải đợi đến khi nào.
Thay vì ngày ngày phải chịu ấm ức, còn không bằng để cậu tự
giải quyết, mau chóng hoàn thành cốt truyện chính của thế giới này, sớm ngày
thoát khỏi đây.