Bị
Trác Thành đưa lên xe, xe lái ra khỏi ngõ nhà cũ, Giang Ảnh vẫn chưa hoàn hồn
được.
Thật
ra lúc trên đường về nhà cũ, cô cũng ở trong tình trạng tương tự, nhưng lúc đến
cô có chút lo lắng, bây giờ…
Cô
vô thức di chuyển cánh tay của mình, có chút nhức, cúi đầu nhìn xuống dưới mới
nhận ra mình vẫn đang cầm trên tay một đống quà mừng vừa nhận được ở nhà Trác
Thành.
Bà
nội và mẹ Trác Thành đều tặng đồ trang sức, bà tươi cười cầm lấy đeo vào tay
cô, trong hộp trang sức lớn có một bộ hoàn chỉnh cho cô.
Ban
đầu cô có chút choáng ngợp, nhưng chưa kịp do dự, Trác Thành đã duỗi tay ra đón
lấy món quà trong tay cô, nháy mắt với cô.
“Này
cũng nhiều quá rồi, làm vợ cháu giật mình rồi kìa.” Trác Thành hiếm khi thấy vẻ
mặt này của Giang Ảnh trước mặt người lớn trong nhà, vỗ vỗ cái hộp lớn trong
tay Giang Ảnh: “Lát nữa chúng cháu đi ra ngoài xách theo túi lớn túi nhỏ, người
biết thì nói về nhà nhận quà ra mắt, người không biết còn tưởng chúng cháu đi
cướp đồ trong nhà ra đó”.
Anh
chưa kịp nói xong thì cách đó không xa cây gậy đã vung một cái “vù vù”, nhưng đột
ngột dừng lại giữa chừng, rồi nhanh chóng thu lại.
Trác
Thành cực kỳ cảnh giác với cây gậy của ông nội, ngay sau khi ông nâng gậy lên,
anh đã chú ý tới, vừa dời mắt, không ngờ lại có thể nhìn thấy toàn bộ hành
trình nâng lên hạ xuống của cây gậy, anh cười một cách gợi đòn: “Sao thế ông nội,
sao hôm nay lại chú ý hình tượng thế này”.
Ông
cụ trừng mắt nhìn Trác Thành rồi ậm ừ nói: “Hôm nay tha cho cháu”.
Khi
quay đầu nói chuyện với Giang Ảnh, vẻ mặt ông cụ dịu lại với tốc độ có thể nhìn
thấy bằng mắt thường, chỉ vào bàn trà, chào hỏi Giang Ảnh: “Cháu dâu, cháu đừng
lo lắng, vừa ăn uống vừa tán gẫu thôi nào”.
“Dạ
được ạ.” Giang Ảnh gật đầu, uống vài ngụm trà, ăn một miếng điểm tâm.
Thật
ra tình cảnh gia đình của Trác Thành hôm nay rất khác so với những gì cô tưởng
tượng, trước khi tới đây, cô còn tưởng tượng ra cái loại âm mưu cẩu huyết, ừm…
có chút không nói nên lời, cô nghĩ nếu như gia đình của Trác Thành không đồng ý
chuyện hai người họ, lại còn đưa cho cô một tấm séc nói rằng “Xin hãy rời khỏi
con trai/cháu trai của chúng tôi” thì sau đó cô phải giải quyết như thế nào.
Cô
cẩn thận suy nghĩ, thật sự không biết phải làm sao.
Aizzz,
tri thức đến khi cần sử dụng thì lại chẳng có gì cả.
Sau
khi suy nghĩ, cô lên mạng tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Làm thế nào để đối
phó với việc bị đưa séc và nói hãy buông tha cho con trai/cháu trai của tôi”,
thì xe đã đến trước cửa ngôi nhà cũ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.