Lúc Trác Thành an ủi Giang Ảnh trạng
thái vô cùng tốt, nhưng thật sự đến lúc phải đi, lại dính nhau không có bất ngờ
gì.
Giang Ảnh đang trên xe đến sân bay, tay
bị Trác Thành nắm, trong một giờ từ khách sạn đến sân bay, Trác Thành nắm tay
cô một khắc cũng không buông ra, không ngừng vuốt ve đầu ngón tay cô, đầu còn
thỉnh thoảng cúi xuống tựa vào vai cô.
Cô cảm thấy mình có thể lên mạng trả
lời câu hỏi, đề tài gọi là “Bạn trai tổng tài cao lãnh trước mặt mọi người, sau
quá dính tôi là trải nghiệm gì”.
Ồ, không đúng, bây giờ nên gọi là “vị
hôn phu cao lãnh trước mặt người khác…”
Nghe có vẻ là lạ.
Giang Ảnh lắc lắc đầu, giải cứu cổ và
đầu mình khỏi cái đầu nặng nề của Trác Thành, không quan tâm sự tê dại của cơ
vai, quay đầu an ủi Trác Thành:
“Em muộn nhất là một tuần sẽ trở về
thành phố B.” Cô suy nghĩ một chút, “Sau khi đến trường thí điểm mới, có lẽ
phải nhanh chóng trở về thành phố B để chuẩn bị, cách khai giảng thật ra không
còn bao lâu nữa.”
“Cho nên bọn em không có khả năng ở lại
thành phố C chậm trễ quá nhiều ngày.” Cô nói với Trác Thành từ góc độ công
việc, chia tay lần này của hai người hẳn là sẽ khá ngắn ngủi.
“Haizz.” Trác Thành hiếm thấy thở dài
một hơi, “Anh biết.”
“Anh làm sao có thể không biết em ở lại
nhiều nhất một tuần chứ.” Anh đưa tay ấn nhẹ vào chỗ đau nhức trên gáy Giang
Ảnh, “Chỉ là nhịn không được chuyện phải xa em.”
Giang Ảnh “Ừ” một tiếng, điều chỉnh một
góc độ thoải mái, đưa tay ôm lấy anh, dựa vào trong lòng anh.
Nếu Trác Thành nói cô rất thấu hiểu, dù
sao anh mới cầu hôn không lâu, hôm trước lại là sinh nhật anh.
Thật ra bản thân cô cũng chưa thoát
khỏi trạng thái hạnh phúc, thảnh thơi lười biếng trước đó.
Thời gian nghỉ ngơi ngọt ngào của hai
người đột nhiên kết thúc, công việc nối liền không ngừng nghỉ, hơn nữa còn phải
tách ra một tuần, mặc cho bọn họ hai ngày trước khuyên bảo lẫn nhau như thế
nào, khả năng trong khoảng thời gian ngắn cũng không cách nào xử lý tình huống
một cách bình tĩnh được.
Nhưng mà, cũng không đến mức ngồi trên
xe hai người lộn xộn chứ.
Giang Ảnh đưa tay chọc chọc vào cánh
tay anh, “Sao lại chán chường như vậy, cũng không phải sinh ly tử biệt ——”
Còn chưa nói xong môi đã bị Trác Thành
véo nhẹ: “Đừng nói lung tung.”
Ánh mắt anh nhìn cô cực kỳ chăm chú dịu
d ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.