Từ
khu rừng tuyết tùng nhỏ đi ra, Giang Ảnh lại bị Trác Thành cầm khăn quàng cổ quấn
thành chiếc bánh ú, chỉ lộ ra một đôi mắt ở bên ngoài.
Nán
lại trong rừng quá lâu, ý định ban đầu đi thám hiểm dọc theo bản đồ nhỏ bị hai
người nhất trí quan điểm, vội vội vàng vàng hủy bỏ.
Trác
Thành cuộn tấm bản đồ nhỏ lại, đưa tay nắm lấy tay Giang Ảnh, sau đó bỏ bàn tay
đang đan lại của hai người vào trong túi áo, chậm rì rì đi đường tắt lên đỉnh
núi, dự định đi xem hồ nước nóng trên đỉnh núi một chút.
Trước
khi tới hồ nước nóng, bọn họ trước tiên thấy một quán trà, cửa ra vào của quán
trà dùng tấm bảng gỗ mộc mạc khắc bốn chữ “Quán trà Vân Đỉnh”.
Quán
trà Vân Đỉnh này Trác Thành đã nhìn thấy ở trong cuốn bản đồ chỉ dẫn, còn xem
giới thiệu rất kỹ càng.
Lúc
này nếu như đã tới, vậy thì quyết định đi vào trong ngồi một lát. Ở bên ngoài một
lúc cũng lạnh rồi, vừa khéo đi vào uống chén trà nóng.
Quán
trà mở cửa từ rất sớm, lúc này đã có lác đác mấy vị khách đang ngồi uống trà rồi.
Trác
Thành và Giang Ảnh gọi một bình trà cùng hai đĩa điểm tâm nhỏ, ngồi xuống bưng
lên ly trà nóng ấm áp ngồi sát cạnh nhau.
Hệ
thống sưởi trong quán trà vừa đủ ấm, Giang Ảnh đặt khăn quàng cổ và áo khoác ở
trên chiếc ghế bên cạnh.
Hai
người ngồi trên chiếc ghế làm theo kiểu dáng quầy bar bên cạnh cửa sổ, hai chỗ
ngồi cạnh nhau cách không xa.
Họ
hiếm khi không ngồi mặt đối mặt, mà lại ngồi cùng một hàng, cùng nhau đối mặt với
cảnh núi bên ngoài tấm cửa sổ thủy tinh.
Quán
trà Vân Đỉnh đúng là danh xứng với thực, vị trí địa lý rất đẹp. Quán trà nhỏ
yên tĩnh ở góc đỉnh núi, trong tầm mắt là mảng lớn núi rừng, so với trong biệt
thự của bọn họ có thể thấy được sự khác biệt khá lớn.
Từ
nơi này nhìn qua sơn thôn khiến người ta có cảm giác không phải đặt mình trong
đó, mà là bao trùm không gian, cảm giác tiên khí mịt mù.
Giang
Ảnh bưng tách trà nhìn ra phía ngoài một lát, tấm tắc khen ngợi, “Chả trách lại
được gọi là quán trà Vân Đỉnh, cảm giác thật giống như đang ở trên mây.”
Cảm
thán xong lại quay sang hỏi Trác Thành, “Chúng ta vừa ra khỏi khu rừng tuyết
tùng, lại tới đỉnh núi trong mây. Như vậy xem ra, thơ ca trước đây em đọc cũng
không tính là khiên cưỡng.”
“Hả?
Hoàn toàn không, anh cảm thấy vừa khéo.” Trác Thành đưa cho cô một miếng bánh
nhỏ, “Em thấy khiên cưỡng ở đâu vậy?”
“Ừ…
Hình như là thiếu chút gì đó.” Giang Ảnh cắn một miếng bánh, bề mặt món bánh
giòn xốp từng tầng từng tầng giòn rụm, bên trong lại là một vị ngọt nhàn nhạt,
cô nhịn không được ăn nhiều thêm vài miếng, “Hiện tại thật tốt, uống trà xong
em cảm nhận được cảm giác viên mãn của người trong núi.”
Trác
Thành nghe cô mơ hồ không rõ cảm thán, cũng lấy một miếng bánh bỏ vào miệng,
“Lúc trước như thế nào cũng không nhìn ra, em thế mà lại thích ý cảnh trong
núi.”
“Nếu
như không thích, sao có thể ở lại thôn Tiên Quả, hơn nữa còn ở lại lâu như vậy.”
Giang Ảnh nuốt xuống miếng bánh trong miệng, cùng dư hương của bánh nhấp một ngụm
trà, hương trà thanh đạm hơi chát, cô thở dài đầy hưởng thụ, “Trước đây em
thích nhất là ngắm núi Tiên Quả, một mình có thể ngơ ngẩn ngắm một hồi lâu.”
“Ban
ngày bận rộn, buổi tối sau khi chấm xong bài tập, soạn bài xong thì sẽ ra ngoài
sân ngắm núi non ở phương xa, ngắm những ngôi sao trên đỉnh đầu, cứ rảnh là lại
ra ngắm.”
“Em
cứ tưởng rằn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.