Tiểu Vũ tức giận, dùng ánh mắt lạnh lẽo trừng những kẻ cản đường.

Bạch Phi Tinh như không nghe thấy, nhìn cậu nhóc đang được Doãn Mộ Tư bế trong lòng, chặn đường nói:'Đây không phải tiểu thái tử Lục gia đây sao, không ôm nổi đùi người lớn, liền ôm lấy đứa nhỏ sao?"

Sau đó cô ta bật cười như nhớ ra cái gì đó:"Ây da tôi quên mất, đêm nay Lục Vũ Thần đi cùng Lâm Y Đình, là cô đến muộn nên không thể nhìn thấy lúc bọn họ cùng bước vào bữa tiệc chói lóa ra sao, hai người họ xứng đôi ra sao?"

Doãn Mộ Tư nghe những lời này của Bạch Phi Tinh thì giống như nghe con chó sủa bậy, nhức đầu khó chịu.

Cô lạnh nhạt nhìn Bạch Phi Tinh:"Nói xong chưa, xong rồi liền tránh đường, chưa nghe câu chó ngoan không cản đường chủ, gặp bà nội cũng không chào, không biết đi đường vòng, xem ra cô quên mất lời trong miệng."

Bạch Phi Tinh nghĩ đến sỉ nhục mà Doãn Mộ Tư dành cho mình thì càng nhìn cô đầy oán hận.

Cô ta cúi người, nói thật nhỏ bên tai Doãn Mộ Tư:"Ngày nào đó, tôi sẽ trả lại cho cô gấp bội những sỉ nhục cô đã gây ra."

Dứt lời, cô ta liền đứng thẳng, lùi về phía sau một bước, khinh bỉ:"Doãn Mộ Tư, dù sao cô cũng là tiểu thư nhà họ Doãn khí thế bức người năm nào, sống ở nhà họ Lục xem ra không tốt lắm, sao phải hèn mọn như vậy."

Mấy người đi cùng Bạch Phi Tinh từng câu từng chữ tuông ra mà chế nhạo Doãn Mộ Tư.

"Tôi nói loại người tự đem thân tới cửa mặt dày cầu xin, vội vàng làm mẹ kế cho con người ta, mà đâu biết người ta không bao giờ thừa nhận thân phận, tự cho mình đã trèo lên được cành cao biến thành phượng hoàng."

"Chứ còn gì nữa, cứ nghĩ gả vào Lục gia sẽ trở thành Lục phu nhân, đó không phải chỉ là danh nghĩa thôi sao, người ta căn bản không yêu cô ta, không để cô ta vào mắt."

"Tôi thấy cô ta làm mẹ kế rất hợp, xem ra trời sinh đã có số làm mẹ kế."

"Dù gì cũng nổi danh đệ nhất mỹ nhân Nam Sơn, sao lại chọn sống hèn mọn như vậy, nếu là tôi, tôi còn không dám chườn mặt ra đường."

Doãn Mộ Tư cảm thấy đầu ốc xoay vòng vòng, nghe những lời nói này giống như mấy con ruồi muỗi vo vo bên tai.

Nhưng trên tay cô Tiểu Vũ cơ thể căng cứng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, đây là biểu hiện cho sự tức giận sắp mất khống chế. Doãn Mộ Tư nhanh nhìn vào mắt Tiểu Vũ, bàn tay còn lại vuốt lưng cậu vỗ về:"Không sao Tiểu Vũ, bọn họ là đám chó điện, chúng ta là con người không chấp bọn chúng, tức giận vì bọn chúng không đáng."

Giọng nói dịu dàng của Doãn Mộ Tư khiến Tiểu Vũ dần dần bình tĩnh trở lại, cậu nhóc vươn tay sờ lên trán cô, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Cậu nhóc nhanh chóng muốn tuột xuống tư đi, không muốn bế nữa, trán Doãn Mộ Tư đã nóng ran.

Doãn Mộ Tư đặt Tiểu Vũ xuống đất, bàn tay bé nhỏ nắm chặt tay cô kéo đi, muốn cô về nhà sớm để nghỉ ngơi.

Bạch Phi Tinh thấy Doãn Mộ Tư hoàn toàn ngó lơ bọn họ, vừa rồi khiêu khích như vậy mà người ta chẳng thèm để bụng, cảm giác tức giận lại tăng thêm.

Doãn Mộ Tư đang mệt muốn chết không có tâm tư đấu với bọn chúng, chỉ muốn cùng Tiểu Vũ nhanh chóng về nhà, vừa bước đi mấy bước, một người bước vào đụng phải cô, rượu vang đỏ đổ hết lên chiếc váy trắng của cô.

Cô cảm thấy ngực chợt lạnh, lớp áo bị nhuộm thành một màu đỏ tươi, ướt đẫm dính vào người.

Cô còn chưa kịp lên tiếng chất vấn thì người nọ liền phủ đầu:"Đi kiểu gì vậy, không có mắt à."

Doãn Mộ Tư ngẩng lên nhìn người đứng trước mặt liền nhìn thấy là Lâm Tranh, em gái của Lâm Yến đang nhìn cô đầy khiêu khích, ngón tay cô ta dính chút nước, giọng nói hùng hổ:"Cô đi đường mà không đem theo mắt à, cô xem quần áo của tôi bị cô làm bẩn rồi."

Lâm Tranh, loại cóc ghẻ này mà cũng dám tới đây khinh bỉ cô, không lẽ Doãn Mộ Tư cô đã sa sút tới mức này?

Cô không nói gì, dùng ánh mắt trầm mặc lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào cô ta, khí chất sắc bén, lạnh nhạt cao quý, khiến đối phương liền e dè.

Khí thế của Doãn Mộ Tư khiến cho Lâm Tranh có chút hoảng:"Cô trừng cái gì, vừa rồi là cô đụng vào tôi, mọi người ở đây đều nhìn thấy."

Tất cả bọn chúng đều là một đám, tất nhiên sẽ đứng về phía Lâm Tranh.

Lúc này, có một giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào vang lên:"Tranh Tranh bỏ đi, em mau đi thay quần áo, đừng để bị nhiễm lạnh." - Lâm Yến nói.

Lâm Tranh nhìn thấy Lục Thanh Hy đang đi về hướng bên này thì lập tức lấy được tự tin, chỉ vào Doãn Mộ Tư oán giận:"Cho dù cô là ai thì đụng vào người tôi cũng phải xin lỗi."

Lúc này Lâm Yến liền kéo tay Lâm Tranh:"Nghe lời chị, bỏ đi, chúng ta nên đi thôi."

Nghe cứ như là Doãn Mộ Tư đang ý thế hiếp người, Lâm Tranh không đấu lại cô ta nên đành phải nén giận, phải bỏ đi để yên ổn.

Doãn Mộ Tư cười khinh, đúng là những đóa hoa sen trắng.

Tát rượu vào người cô, còn muốn bỏ chạy, Doãn Mộ Tư còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Thanh Hy đã đi tới, lần này cậu ta không chào hỏi cô lấy một câu, trực tiếp hỏi:"Tiểu Yến, xảy ra chuyện gì?"

Doãn Mộ Tư nhìn thấy thái độ của Lục Thanh Hy thì rất không hài lòng, xem ra cô thật sự không có chỗ đứng tại Lục gia là sự thật, ngay cả Lục Thanh Hy còn xem thường cô.

Lâm Tranh thấy Lục Thanh Hy đứng về phía bọn họ, lấy hết can đảm liền nói:"Doãn Mộ Tư đụng trúng em, không muốn xin lỗi đã bỏ đi."

Lục Thanh Hy nhìn Lâm Yến hỏi:"Đúng vậy sao?"

Lâm Yến nhìn Doãn Mộ Tư gật đầu tỏ ra khó xử:"Em nghĩ chị dâu không phải cố ý."

Lục Thanh Hy đưa mắt nhìn Doãn Mộ Tư cảm thấy ngoài xinh đẹp ra không có được cái gì tốt, tính khí ương bướng khinh người:'Doãn tiểu thư, mau xin lỗi."

Hắn nghe nói anh hai đưa Lâm Y Đình đến bữa tiệc, chắc chắn trước sau gì cũng bỏ Doãn Mộ Tư, hắn khinh không thèm gọi là chị dâu.

"Bảo tôi xin lỗi, con mắt nào của cậu thấy tôi đụng phải cô ta." - Doãn Mộ Tư lạnh nhạt đáp.

Nơi này có nhiều người làm chứng, trong mắt Lục Thanh Hy lúc này chỉ là thứ điêu ngoa tùy hứng, bị bỏ cũng đáng đời.

Ánh mắt hắn ta lộ ra tia căm phẫn:"Tôi nói cô mau xin lỗi Tranh Tranh."

Doãn Mộ Tư hơi hất cằm, lạnh lùng bướng bỉnh:"Có nằm mơ."

Gương mặt Lục Thanh Hy xanh mét, rung lên sự tức giận.

"Sao, cậu muốn đánh tôi?" - Doãn Mộ Tư cười lạnh.

Nhìn thấy một cảnh giằng co, Lâm Yến nắm lấy tay Lục Thanh Hy dịu dàng:"Bỏ đi anh Thanh Hy, Tranh Tranh cũng không sao? Chị dâu có chống lưng lớn bọn em đấu không lại."

Lục Thanh Hy nghe lời nói này liền cả giận:"Tôi lặp lại lần cuối, nói xin lỗi."

Ồn ào bên ngoài nhanh chóng thu hút sự chú ý của bên trong bữa tiệc.

Lâm Y Đình nhìn Lục Vũ Thần cũng đang hướng mắt ra bên ngoài liền nói:"Hình như Doãn tiểu thư xảy ra chuyện."

Lục Vũ Thần cong cong khóe miệng, lạnh nhạt không đáp.

Từ lúc Doãn Mộ Tư bên ngoài bị ức hiếp hắn vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, bởi một màng cười nói với Hàn Thương Nguyên mà thành công chọc giận hắn, nghĩ đến hai đêm thức trắng chăm sóc cô ta, vì cô ta mà vươn tay với Hoàng Tước, tất cả mọi thứ đều không bằng một Hàn Thương Nguyên.

Phụ nữ đều không biết thế nào là đủ?

Lục Vũ Thần dời mắt khỏi Doãn Mộ Tư, nhìn về phía Hàn Thương Nguyên đang nhìn hắn.

Chỉ thấy Hàn Thương Nguyên nhếch môi cười, uống cạn ly rượu trong tay, nhấc đôi chân đi về phía Doãn Mộ Tư.

Lâm Y Đình nhìn thấy liền nhìn theo nói:"Hàn thiếu đi qua rồi, chắc Doãn tiểu thư sẽ…"

Cô ta còn chưa nói hết câu, Lục Vũ Thần đã rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play