Bên này, nhìn thấy ánh mắt của Lục Thanh Hy hằn lên tia tức giận, mấy người phụ nữ bên cạnh không dám nói một câu nào, may mắn đứng trước sự tức giận của Lục thiếu gia là Doãn Mộ Tư không phải bọn họ, nếu không đã bị dọa chết.
Còn Doãn Mộ Tư, cô ta cho rằng bản thân còn có chỗ đứng ở Lục gia nên dám khiêu khích người trong gia tộc họ Luc. Lục Vũ Thần đã công khai đi cùng Lâm Y Đình, cô ta nghĩ bản thân còn là Doãn Mộ Tư của trước kia.
Nhưng dù có cao ngạo ra sao, kết thúc cũng là gia tộc người ta bảo vệ nhau, cô ta sẽ bị đuổi ra đường.
Doãn Mộ Tư không một chút sợ hãi nào, dù gì hắn ta cũng không dám ra tay, dù Lục Vũ Thần không yêu nhưng hiện tại vị trí Lục phu nhân kia vẫn không thay đổi.
Không chờ Doãn Mộ Tư nói chuyện, một bóng dáng nhỏ bé đã chắn trước mặt dang hai tay bảo vệ cho cô.
Tiểu Vũ nắm chặt lòng bàn tay, thân thể rung lên nhè nhẹ, như một con thú non tức giận trừng mắt với Lục Thanh Hy.
Bị bọn người này chọc đến tức đỏ mặt, nhưng cậu nhóc luôn kiềm nén cảm xúc, vì phải bảo vệ cho mẹ, không để ai bắt nạt mẹ.
Lục Thanh Hy nhìn thấy cảnh này liền chợt nhớ ra cái gì đó, ánh mắt đã đờ ra.
Bên kia mọi người không nhận ra sự thay đổi của Lục Thanh Hy, chỉ nghe Lâm Tranh cười lớn.
"Doãn Mộ Tư, cô không biết xấu hổ sao, mang một thằng nhóc vừa câm vừa tự kỷ ra đây hù dọa ai, không biết xấu hổ?"
Toàn thân Doãn Mộ Tư bị cơn sốt hoành hành, nhưng nghe câu nói này của Lâm Tranh liền cảm thấy mất hết lý trí còn lại:"Tiểu Vũ, con đứng sang một bên, cẩn thận một chút."
Doãn Mộ Tư kéo Tiểu Vũ về phía sau, bước nhanh tới trước mặt Lâm Tranh, thẳng tay tát vào mặt cô ta.
Nghe một tiếng "Chát" rất vang.
Lâm Tranh bị đánh, gương mặt in thẳng năm ngón tay của Doãn Mộ Tư liền hét lên:"Mày dám đánh tao. Con tiện nhân Doãn Mộ Tư mày có cái gì mà kiêu ngạo, lúc trước bị Tống Tư Hàn đá như giày rách, chạy tới cửa nhà dụ dỗ Lục Vũ Thần, hiện tại sống ở Lục gia không nổi liền đi tìm đàn ông để bò lên giường, đồ đàn bà lẳng lơ."
Lâm Tranh bị đánh trước mặt nhiều người liền, máu nóng sộc lên đầu, lời không nên nói cũng tuôn ra:"Vừa rồi còn giả bộ ngã vào lòng Hàn Thương Nguyên, cũng không xem bản thân có thân phận gì, lại đi câu dẫn người ta."
"Tiện nhân, còn dám hất nước bẩn lên người tôi."
Khi Doãn Mộ Tư muốn tát thêm một cái, bàn tay cô bị Lục Thanh Hy nắm lấy cổ tay, hất cô ra:"Doãn Mộ Tư, đủ rồi."
Lực của Lục Thanh Hy rất mạnh, hiện tại Doãn Mộ Tư đã sốt đến loạn não, thân thể xây xẩm, hoàn toàn không thể đứng vững.
Cô nghe được tiếng thét của Tiểu Vũ, lúc này bản thân mới cảm thấy vừa rồi thật quá mất bình tĩnh, cô còn có Tiểu Vũ phải bảo vệ.
Trong lúc Doãn Mộ Tư rơi vào tuyệt vọng, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng ngực.
Cô ngẩng đầu, thấy rõ người đàn ông này lại là Lục Vũ Thần.
Bỗng nhiên Doãn Mộ Tư có cảm giác ấm áp yên tâm, sự căng thẳng cũng dần tan biến.
Cô không muốn nói cái gì, càng nói thì càng bị sỉ nhục.
Có chắc rằng hắn sẽ ở phía của cô không, hay lại đến đây cùng bọn họ khó dễ sỉ nhục cô.
Lục Vũ Thần nhìn bộ dạng của Doãn Mộ Tư cậy miệng không nói một lời lấy lòng hắn thì cả giận, nhưng đối diện với sự chật vật, vết ố trên bộ váy khiến hắn nổi giận:"Để bản thân chật vật như vậy, thật hãnh diện."
Hắn liền đẩy cô ra khỏi vòng tay…sắc mặc Doãn Mộ Tư trắng bệch.
Sau đó một chiếc áo khoác che đi toàn bộ thân thể chật vật của cô.
Hành động này của Lục Vũ Thần khiến mọi người ở đây khiếp sợ, đặc biệt là Lâm Tranh đã xám đen.
Truyện Mạt ThếBạch Phi Tinh nhìn thấy Lục Vũ Thần đã nhanh chân cụp đuôi rời đi.
Tiểu Vũ nhìn Doãn Mộ Tư không bị thương, nắm tay nhỏ siết chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt đỏ lên đầy tia máu, cậu nhóc đang cực kỳ kiếm chế sự tức giận.
Lục Vũ Thần nhìn con trai một lần, xem ra cậu nhóc đã học được cách tự kiềm chế cảm xúc.
Rốt cuộc Lục Vũ Thần đưa mắt nhìn sang Lục Thanh Hy, giọng nói lười biến mang theo chế nhạo:"Chuyện của phụ nữ cải nhau mà cậu cũng muốn nhúng tay vào, đúng là khiến tôi quá mất mặt."
Lục Thanh Hy từ khi nhìn thấy Tiểu Vũ đã biết bản thân ngu ngốc, không biết suy nghĩ:"Không chỉ là cãi nhau, Doãn Mộ Tư ra tay đánh Lâm Tranh."
"Thanh Hy, cậu gọi vợ của tôi là gì? Vả lại, vợ của tôi đánh người tới phiên cậu dạy dỗ."
"Cậu cảm thấy cô ta có đáng đánh không?"
Giọng nói Lục Vũ Thần sắc như dao, ánh mắt như muốn lấy mạng đứa em họ này.
Lục Thanh Hy sợ hãi lùi lại:'Anh hai, em biết lỗi rồi… chị dậu, là em sai, xin chị dâu tha lỗi cho em."
Lục Thần Vũ không nhìn Lục Thanh Hy đang hối lỗi ra sao, đưa mắt nhìn qua Lâm Tranh:"Rượu trên người Doãn Mộ Tư là cô tạt."
Lời nói của hắn ta như khẳng định.
Lâm Tranh thấy Lục Thanh Hy đã như rùa rụt cổ trước mặt Lục Vũ Thần thì sợ đến mất hồn:"Không phải… không phải tôi, là do cô ta đụng vào người tôi."
Không phải cả Nam Sơn này đều đồn đại Lục Vũ Thần không yêu Doãn Mộ Tư, cô ta sống ở Lục gia hèn mọn chật vật.
Hắn ta mang Lâm Y Đình đi tiệc để sỉ nhục Doãn Mộ Tư, vậy mà hiện tại hắn lại đứng ra bảo vệ cô ta.
"Nhưng tôi nhìn thấy cô tạt rượu vợ tôi."- Lục Vũ Thần cười lạnh.
Lúc này Hàn Thương Nguyên cũng lên tiếng:"Nơi này có camera, chỉ cần mở ra sẽ biết ai đụng ai."
"Vừa rồi, cô nói ai là giày rách? Ai lẳng lơ?" - Lục Vũ Thần lạnh giọng.
Lâm Tranh run rẩy quỳ sập xuống đất, cô ta nhìn Lâm Yến xin giúp đỡ, nhưng Lâm Yến lại núp phía sau Lục Thanh Hy cũng rất chật vật.
"Xem ra các người sống quá tốt, nên mất đi nhận thức cơ bản của con người." - Dứt lời, Lục Vũ Thần bế Tiểu Vũ lên, nhìn về phía Doãn Mộ Tư đang đứng kéo cô bước đi cùng.
Sau đó, giọng nói âm trầm của Lục Vũ Thần như thánh chỉ:"Từ nay mọi công ty phụ thuộc Lục thị sẽ dừng dư án với Lâm gia, vĩnh viễn không hợp tác."
Sau đó một nhà ba người lên xe biến mất, giọng nói của Lục Vũ Thần vẫn còn vang vọng.
Lâm Tranh khóc thét, quỳ rạp xuống đất như kẻ điên.
Gia tộc vì cô ta mà bị Lục thị đóng băng, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô, đây mới chính là điều Lục Vũ Thần muốn, hắn sẽ cho cô trải nghiệm thế nào là giày rách quăng ngoài đường, lẳng lơ tìm đường sống.
Lúc này, mọi thứ cũng chưa dừng lại.
Tống Tư Hàn bước ra đi về phía Lâm Tranh nhếch môi khinh bỉ:"Doãn Mộ Tư trong sạch hơn cô nhiều, gia tộc của cô từ giờ sẽ trở thành giày rách như lời cô nói. Tống thị sẽ đóng băng Lâm gia các người."
Tống Tư Hàn để lại lời này rồi đi mất.
Lâm Y Đình nhìn một cảnh hai người đàn ông vì một mình Doãn Mộ Tư mà trừng phạt cả một gia tộc.
Đêm nay Doãn Mộ Tư chính là nhân vật nổi bật nhất, được hai người đàn ông thực lực nhất Nam Sơn tranh nhau ra mặt vì cô, chuyện mà biết bao nhiêu cô gái mơ ước đều không có được.
Nhưng điều mọi người mơ ước đó, hiện tại lại khiến Doãn Mộ Tư không tài nào thở được.
Cô ngồi trên xe, toàn thân nóng hừng hực, trán như muốn bổ đôi, cơ thể như lửa đốt, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay cô, cô gặng cười nói ra hơi:"Mẹ không sao đâu, Tiểu Vũ đừng lo."
Cô đưa mắt nhìn Lục Vũ Thần một cái, hắn luôn im lặng từ lúc lên xe.
Là cô làm hắn mất mặt nên hắn mới bày ra bộ dạng tức giận như vậy.
Người cô mệt lả, cũng khôn muốn hỏi thêm cái gì, không muốn quan tâm đến.
Là do hắn mang người phụ nữ khác khiến cô bị bọn các ghẻ xem thường, rồi lại bày ra bộ dạng mất mặt.
"Lục Vũ Thần, vừa rồi anh có thể không cần giúp tôi, tôi cũng sẽ không cảm ơn anh đâu."
Hắn vẫn im lặng, không đáp.
"Nếu anh muốn tôi biến mất, không cần đuổi, tôi có thể tự cút đi."
"Nếu anh giận dữ, không cần phiền ai, tôi sẽ tự chịu phạt."
"Còn nửa, sau này nếu anh đi cùng người khác đến bữa tiệc nào đó, nói với tôi trước… tôi nhất định không mặt dày đến đó."
"Lục Vũ Thần, là tôi nợ anh ơn cứu mạng… cứ vậy đi, chúng ta chỉ nên là quan hệ chủ tớ như anh muốn… tôi không muốn cố gắng nữa."
Nói xong, Doãn Mộ Tư lập tức bất tỉnh nhân sự, ngã lên vai Lục Vũ Thần.