"Bác gái sao vậy ạ?" - Doãn Mộ Tư phát hiện cảm xúc của Hàn phu nhân thay đổi liền quan tâm hỏi.

Lúc này, Hàn Thương Nguyên đã đi đến gần liền mới lên tiếng, giọng nói trầm tư:"Vì sao mẹ anh thở dài, em nhìn qua kia biết ngay thôi."

Doãn Mộ Tư nhìn thấy Hàn Thương Nguyên còn chưa kịp vui mừng, nhìn theo hướng tay của anh liền nhíu mày, ở phía xa là Lục Vũ Thần, còn có Lâm Y Đình.

Chỉ thấy Lục Vũ Thần mặc một bộ âu phục màu đen sang trọng lịch lãm, dáng người cao gầy thon dài, gương mặt đẹp trai mê người, cả người lộ ra khí thế tôn quý lạnh lẽo.

Hắn đứng ở đó, đang nói chuyện với một số người.

Bên cạnh hắn là Lâm Y Đình, cô ta mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ tươi, ôm sát cơ thể phô ra đường cong quyến rũ, như một chú chim nhỏ e ấp đứng bên cạnh Lục Vũ Thần.

Lâm Y Đình, lại là cô ta.

Thì ra buổi chiều ăn vận lịch lãm ra khỏi cửa, không thèm chú ý đến cô, thì ra là đi tiệc cùng Lâm Y Đình.

Vậy nên lúc cô bước vào nơi này, ánh mắt của bọn người bên ngoài kia đầy nét cười nhạo, khinh thường, còn muốn xem trò cười của cô.

Lục Vũ Thần cũng đã phát hiện ra cô đang nhìn anh, nhưng bộ dạng vẫn lạnh nhạt, không đi về phía cô.

Trong lòng Doãn Mộ Tư bỗng nhiên lạnh lẽo, là sợ bị cô làm mất mặt?

Hai vợ chồng vừa cưới cùng tham gia một bữa tiệc, nhưng người đứng bên cạnh hắn ta không phải là cô, đúng là một câu chuyện buồn cười.

Buổi sáng cô còn tưởng hắn ta đã thay đổi, vì cô mà vươn tay với Hoàng Tước, nhưng hình như không phải, đây có lẽ chỉ là một món hời, một mối làm ăn của hắn.

Tất cả Nam Sơn này đều biết, bọn họ kết hôn với nhau là do cô tự mang thân tới cửa cầu xin, không hề có tình yêu.

Hắn không ngại thể hiện cho mọi người biết, Doãn Mộ Tư cô không có chỗ đứng ở Lục gia, chẳng là cái gì với hắn ta.

Doãn Mộ Tư dời mắt, nhìn về phía người đàn ông tuấn tú đứng bên cạnh, mang theo khí chất của người làm trong ngành chính trị, uy nghiêm nghiêm túc:"Anh Thương Nguyên, đã lâu không gặp anh."

Hàn Thương Nguyên cong cong khóe miệng, duỗi tay xoa đầu cô, giọng nói cưng chiều:"Năm năm rồi, bé con năm nào đã lớn thế này."

Doãn Mộ Tư mỉm cười:'Mới đó đã năm năm, lần đám cưới Dĩnh Dĩnh cũng không thấy anh về."

"Mấy năm qua đều không thể về, chỉ sợ bé con không còn nhận ra anh." - Giọng nói Hàn Thương Nguyên có chút mất mát.

"Sao thế được, ngày xưa lần nào em đến nhà anh chơi, anh đều mua đồ ăn vặt cho bọn em, còn dạy bọn em học bài, sao em lại quên được ân tình của anh."

Hàn Thương Nguyên gật đầu lại nói:"Không quên là tốt, sau này đến nhà anh chơi, anh lại mua đồ ăn ngon cho em."

Doãn Mộ Tư nghe xong thì mỉm cười:"Sao có thể để anh mời, hôm nào anh có thời gian em mời ăn ăn cơm một bữa báo đáp ân tình của anh."

Hàn Thương Nguyên không hề khách sáo:"Được, nhưng phải nhiều bữa mới đủ."

"Anh muốn mấy bữa cũng được, chúng ta thêm số liên lạc." - Doãn Mộ Tư gặp lại bạn cũ liền có chút vui vẻ, liền nói tiếp:"Anh còn nhớ Từ Oánh không, hôm nào rủ cả cậu ấy và Dĩnh Dĩnh, chúng ta tụ tập."

Hàn Thương Nguyên nhìn gương mặt xinh đẹp liền gật đầu:"Được, vậy gọi họ cùng đến tụ tập."

Hàn phu nhân đứng ở phía xa nhìn đôi nam nữ đang đứng trò chuyện, càng nhìn càng thấy xứng đôi, trong lòng tràn đầy tiếc nuối.

Cách đó không xa, Lục Vũ Thần nhìn Doãn Mộ Tư và Hàn Thương Nguyên thân thiết trò chuyện thì khí thế trở nên lạnh lẽo.

Tầm mắt của Lâm Y Đình cũng dừng lại trên người Doãn Mộ Tư và Hàn Thương Nguyên, dịu dàng nói:"Quan hệ giữa Doãn tiểu thư và Hàn thiếu gia có vẻ rất tốt."

Khóe miệng Lục Vũ Thần hơi nhếch lên, đúng là mối quan hệ rất tốt.

Đêm qua bị sốt nặng, buổi sáng nhất định đòi đi dạo Hoàng Tước, hiện tại còn không chịu ở nhà nghỉ ngơi mà chạy đến đây, là vì hôm nay đặc biệt có Hàn Thương Nguyên trở về?

Bên này, Tiểu Vũ nhìn thấy mẹ Doãn lại đặc biệt quan tâm đến người khác liền dùng tay kéo váy của cô, gương mặt không vui.

Doãn Mộ Tư khom người muốn bế cậu nhóc lên, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng, thân thể không đứng vững, Hàn Thương Nguyên nhanh chóng đỡ lấy cô nhíu mày:"Sao vậy?"

Tiểu Vũ mở hai mắt to tròn lo lắng nhìn cô.

Doãn Mộ Tư cảm thấy đầu hơi nặng, dường như lại phát sốt, hình như thuốc buổi chiều chưa kịp uống, có lẽ phải trở về nhà sớm.

Sau khi đứng vững, Doãn Mộ Tư lắc đầu nói:"Em không sao, chỉ hơi mệt một chút."

Cô đi về phía Hàn phu nhân nắm lấy tay bà ta liền nói:"Bác gái, con cảm thấy cơ thể không thoải mái, xin phép về trước, hôm nào con sẽ đến thăm bác gái."

Hàn phu nhân gật đầu, nhìn Doãn Mộ Tư có chút xanh xao.

Hàn Thương Nguyên liền nói:"Có vẻ em không ổn, để anh đưa em về."

Doãn Mô Tư nhìn về phía Lục Vũ Thần, hắn vẫn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khiến cô kinh hãi.

"Em có tài xế rồi, tiệc vẫn còn dài, anh ở lại giúp hai bác tiếp khách."

Sau khi chào hỏi xong Hàn gia, Doãn Mộ Tư nhanh chóng bế Tiểu Vũ rời khỏi bữa tiệc, đi ngang qua Lục Vũ Thần và Lâm Y Đình cũng không nhìn lấy một lần.

Hàn Thương Nguyên đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng dáng Doãn Mộ Tư cho đến khi cô khuất dáng, mùi hương của cô vẫn còn quanh quẩn quanh đây.

Anh chuyển mắt nhìn về phía Lục Vũ Thần, gật đầu chào hỏi hắn.

Bị Lục Vũ Thần ngó lơ, Hàn Thương Nguyên cũng không để ý, nụ cuói lạnh nhạt, ánh mắt lộ ra sự sắc lạnh.

Tống Tư Hàn đứng ở phía xa quan sát mọi thứ, uống một ly rượu đỏ đầy mưu tính.

Tô Y Đình nhìn bóng dáng của Doãn Mộ Tư, gương mặt xinh đẹp hiện lên chút ganh tỵ, cô ta nói với Lục Vũ Thần đang đứng bên cạnh:"Xem ra Vũ Đình rất yêu thích Doãn tiểu thư."

Sắc mặt Lục Vũ Thần lạnh lẽo, không đáp lời cô ta.

Toàn thân Doãn Mộ Tư dường như bị cơn sốt hành hạ, toàn thân vô cùng khó chịu, cô ôm Tiểu Vũ bước nhanh hơn, chỉ muốn về nhà ngay lập tức.

"Doãn Mộ Tư, sao vừa đến đã về rồi."

Phía trước mặt Doãn Mộ Tư là tập đoàn trà xanh và hoa sen đang bước vào, toàn là những kẻ ganh ghét cô nhất.

Hôm nay đám tiện nữ này lại tụ tập nơi này, xem ra là muốn chặn đường cô.

Hiện thân thể cô không tốt, xuất hiện bọn người này liền cảm thấy buồn nôn:"Làm phiền tránh đường."

Hôm nay, cô không muốn chơi với bọn chúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play