Nhìn Chu y sư đột nhiên im lặng không nói Ngô y sư trong lòng thoáng vui mừng, xem ra lão Chu cũng nghĩ đến ý nghĩa trong câu nói của mình. Mình có lo lắng như vậy, dĩ nhiên lão Chu cũng càng như vậy. Lão lập tức chậm rãi nói:   

- Lão Chu... Về chuyện này, nếu đã có khả năng này, thì không thể không đề phòng... Nếu lỡ như Viện trưởng bọn họ chỉ định bù tạm một vị trí, vậy thì đến lúc đó vẫn còn khó nói   

Chu y sư khẽ hừ một tiếng, nhìn Ngô y sư một cái. Dĩ nhiên ông biết suy nghĩ của đối phương. Bất kể như thế nào, bây giờ hai người đề trên cùng một chiến tuyến. Giang Khương có thể nói là đối thủ của mình và cũng là đối thủ của đối phương. Ông lập tức chậm rãi nói:   

- Cái này cũng phải xem thử thằng nhãi kia có bản lĩnh hay không. Giờ nó chẳng qua cũng chỉ là một Y sĩ nhất phẩm, ngay cả một y sư còn chưa phải. Tôi muốn xem xem, một Y sĩ nhất phẩm rốt cuộc làm thế nào để làm một Ủy viên thường vụ Hội đồng viện chỉ Thiên y sư mới có thể làm!   

- Ha ha... Lão Chu, anh nói có lý... Bất kể như thế nào, tôi đều ủng hộ anh... Hơn nữa còn có lão Bạch bọn họ, chúng tôi đều sẽ ủng hộ anh...   

- Ừ...   

Chu y sư hài lòng gật đầu một cái, trong lòng thầm hừ một tiếng: “Nếu Giang Khương này thật sự muốn tranh với tôi, vậy thì nói không chừng chúng ta phải nghiêm túc đấu một trận. Cho dù Viện trưởng bọn họ ủng hộ cậu cũng phải xem thử chúng tôi có đồng ý hay không...”   

Nghĩ thông suốt những điều này, Chu y sư liền định thần lại, dù sao chuyện này vẫn chưa quyết định, cụ thể như thế nào vẫn còn phải chờ nghiên cứu. Có điều hai ngày này mình phải thường xuyên gần gũi, uống rượu tán gẫu với các Ủy viên khác mới được, chắc họ sẽ không từ chối đâu.   

Còn Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc của ban Luyện đan thì coi như thôi. Hai người đó chắc chắn sẽ đứng bên Giang Khương không cần suy xét.   

Lúc này bên Chu y sư đã có nhiều dự định thì Giang Khương ngược lại chẳng thèm suy nghĩ nhiều như vậy. La lão y sư La Thiên Minh dẫn theo Lý Khải, La Thời Phân của ban Giám sát đi vòng vòng quanh viện vài vòng, rồi bắt mấy người ra.   

Còn Giang Khương chủ yếu là từng bước từng bước tra hỏi Chu Thế Dương đã chính thức bị bắt cùng với Hồ y sư và Đào y sư hai Ủy viên Hội đồng viện ở bên cạnh ủng hộ lão.   

Giang Khương ngồi trước bàn, đưa tay bưng ly Thanh Tâm trà, từ từ uống, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Chu Thế Dương phía đối diện một chút.   

Thiên y sư Chu Thế Dương cao cao tại thượng ngày xưa lúc này như già đi năm sáu tuổi. Mái tóc đen bóng ngày xưa giờ đã thêm nhiều sợi bạc, đang ngồi trên mặt đất, bắt đầu giống một ông lão sáu bảy chục tuổi, trông vô cùng già nua...   

Thật ra Chu Thế Dương cũng chẳng có quá nhiều giá trị thẩm vấn. Tất thảy những gì lão làm, trên căn bản đều đã đầy đủ chứng cớ. Có điều, Giang Khương muốn có được bản cung khai hoàn chỉnh của lão, đồng thời chứng cứ về Hồ y sư và Đào y sư bên cạnh lão vẫn chưa đầy đủ, nếu có được chỉ chứng của Chu Thế Dương thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều.   

Chu Thế Dương ngồi trên ghế tra hỏi đối diện, cặp mắt vô thần nhìn hai bàn tay gầy khô của mình, đột nhiên cảm thấy quanh mình có từng cơn khí lạnh ập tới, làm cho lão không kìm được rụt cổ một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn phía.   

- Trong viện không mở máy điều hòa sao? Sao lạnh vậy chứ?   

Chu Thế Dương lẩm bẩm, đột nhiên tức giận lên tiếng, nói:   

- Chỉnh điều hòa cao hơn chút đi, muốn lạnh chết tôi à?   

Giang Khương nháy mắt một cái, hắn không hề cảm thấy lạnh. Bình thường nhiệt độ trong viện là hơn hai mươi độ, Chu Thế Dương phía đối diện đang mặc tới hai bộ đồ...   

- Chu Thế Dương... Nhiệt độ bây giờ là hai mươi bốn độ, ông nghĩ giờ là mùa hè sao?   

La Dương Sinh bên cạnh nhíu mày một cái, trầm giọng nói.   

- Hai mươi bốn độ? Hừ... Anh nghĩ tôi bị ngu à? Hai mươi bốn độ mà tôi lạnh sao?   

Chu Thế Dương lạnh lùng nhìn chằm chằm La Dương Sinh, lạnh giọng nói.   

- Ông nhìn bảng điều khiến trên tường đi...   

La Dương Sinh cau mày chỉ bảng điều khiển trên tường nói, lại bị Giang Khương lãnh đạm cắt ngang, nói:   

- Pha cho ông ta một ly Thanh Tâm trà...   

La Dương Sinh sửng sốt một chút, sau đó liền gật đầu nói:   

- Vâng...   

- Thanh Tâm trà? Haha...   

Chu Thế Dương nghe Giang Khương nói vậy liền ngẩng đầu nhìn Giang Khương cười lạnh một tiếng:   

- Giang Khương, mày nghĩ tao sẽ mắc lừa mày sao?   

Giang Khương cười một tiếng, không nói tiếng nào. La Dương Sinh lúc này cũng đã đưa một ly trà nóng đặt vào tay Chu Thế Dương.   

Chu Thế Dương lạnh lùng liếc ly trà rồi đưa tay định hất đổ. Có điều lão vừa đưa tay ra thì cảm thấy được chút hơi ấm tỏa ra từ ly trà.   

Chu Thế Dương chần chừ một chút rồi chậm rãi đưa tay bưng ly trà, sau khi cảm nhận được tia ấm áp từ bàn tay tiếp xúc với ly thì cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi, hai tay nắm chặt ly trà.   

Hơi trà nóng chậm rãi bốc lên, một hương trà thơm ngát dần dần tỏa ra. Chu Thế Dương ngửi thấy mùi thơm quen thuộc thì không kìm được hít một hơi thật sâu. Sau khi Chu Thế Dương hít hương trà kia thì tinh thần uể oải và hoảng hốt chợt rung lên...   

- Đúng là Thanh Tâm trà...   

Chu Thế Dương chậm rãi thở ra một hơi, trong mắt lóe lên một tia vui mừng, sau đó vội vàng nâng ly trà lên miệng, bất chấp nó còn hơi nóng, uống một hớp lớn.   

Sau khi hớp trà nóng này xuống bụng, Chu Thế Dương cực kỳ thoải mái chậm rãi thở ra một hơi nhắm hai mắt lại; cảm thụ hương thơm của trà. Sau khi nước trà đi vào bụng thì sinh ra hiệu quả, đầu óc dần tỉnh táo, cảm giác thư thái khiến mặt Chu Thế Dương khẽ co rút hai cái.   

Trước kia lão chẳng thèm để ý đến Thanh Tâm trà này. Sau khi lên Ủy viên Hội đồng viện, trên căn bản ngày nào cũng được cấp Thanh Tâm trà. Một hai năm đầu còn cảm thấy mới mẻ, nhưng hai năm sau thì chẳng thấy có gì đặc biệt nữa.   

Cứ uống liên tục như vậy mười mấy năm, nhưng không ngờ, tới giờ, chỉ uống một ly Thanh Tâm trà mà ngày thường hay uống nhất lại khiến người ta có cảm giác vô cùng hưởng thụ.   

- Haizz...   

Nghĩ tới đây, Chu Thế Dương không kìm được thở dài. Có vài thứ quả nhiên sau khi mất đi rồi mới cảm thấy quý trọng.   

Giang Khương thì không nhanh không chậm uống một ngụm trà, giống như không hề để ý Chu Thế Dương sẽ nói gì, hoặc là muốn nói cái gì vậy.   

La Dương Sinh bên cạnh thấy vẻ bình tĩnh này của Giang Khương thì tuy hơi lo lắng nhưng vẫn miễn cưỡng làm ra vẻ bình tĩnh. Đi theo chủ thế nào thì phải có phong cách làm việc giống chủ đó...   

- Phù...   

Chu Thế Dương lại uống một hớp trà lớn, thở phào một cái, cuối cùng cũng phấn chấn hơn. Lão ngẩng đầu nhìn về phía Giang Khương, thấy Giang Khương vẫn bình tĩnh uống trà liền chậm rãi nói:   

- Chuyện Long Sơn năm đó và chuyện lần này, tôi đều có thể nói kỹ một lượt, nhưng những thứ khác thì không cần phải suy xét nữa...   

...   

- Chủ tịch, thật sự không hỏi nữa?   

La Dương Sinh đang sửa sang lại bản ghi chép, theo Giang Khương ra khỏi cửa xong liền nghi ngờ nói:   

- Nếu Chu Thế Dương đã nói những chuyện nên nói rồi, vậy sao không hỏi tiếp...   

Giang Khương cười lãnh đạm, nói:   

- Mỗi một người đều có giới hạn của mình... Lần trước chẳng qua tôi chỉ tung chiêu bất ngờ mới có thể lấy được vài thứ mình muốn trong tình trạng Chu Thế Dương không tự ý thức được... Bây giờ Chu Thế Dương đã có suy nghĩ khác rồi. Với tâm thái của lão hiện giờ, chỉ cần chuyện lão không muốn làm thì sẽ không thể nào ép buộc được lão...   

- Tôi kiên nhẫn đợi lâu như vậy, cho lão một ly Thanh Tâm trà, có thể đổi lấy sự phối hợp này của lão là tương đối hài lòng rồi... Còn những chuyện khác, chúng ta không cần lãng phí thời gian..   

Giang Khương hơi cười nói:   

- Chúng ta có thể tìm những cách khác... Chẳng hạn hỏi Hồ Giang bọn họ tình hình bây giờ như thế nào.   

Rất nhanh, La Dương Sinh liền không thể không bội phục những lời của Giang Khương có lý. Vì dưới sự đốc thúc của La lão y sư La Thiên Minh, Hồ Giang và Lý Khải đã tiến hành chỉnh đốn nội viện, đã có được tiến triển mới.   

Dĩ nhiên, để giúp Giang Khương tìm được chứng cứ hai người Hồ, Đào tham dự vào chuyện này, ba người cũng tương đối tốn  

công.   

Hồ y sư là Y sư nhất phẩm, tuy trong chuyện phản bội viện lần này không có hành vi phản bội viện rõ ràng, giống như chỉ đứng về phía Chu Thế Dương trong tình huống không biết chuyện. Nhưng những người sáng suốt đều thấy được vài điểm không bình thường.   

Có điều những điều tra nhằm vào hai người này vẫn chưa có tiến triển gì...   

Là kẻ bị tình nghi, đãi ngộ của Hồ y sư tốt hơn Chu Thế Dương rất nhiều. Lão ngồi trong ghế bọc mềm ở phòng thẩm vấn, còn có trà nóng và trái cây, giống như chủ khách đang trò chuyện tán gẫu vậy.   

- Hồ y sư... Ông chắc chắn ông không biết chuyện Chu Thế Dương phản bội viện chứ?   

Lúc này Giang Khương rất chuyên nghiệp, ngồi trước bàn, nghiêm nghị nhìn Hồ y sư đối diện, trầm giọng nói.   

- Dĩ nhiên... Trong tình huống đó, Chu Thế Dương thân là Ủy viên thường vụ Hội đồng viện, những gì ông ta nói, cùng với một vài quyết định ông ta làm, chúng tôi đều nên ủng hộ và tán thành...   

Hồ y sư sắc mặt âm trầm nhìn Giang Khương, nói:   

- Chủ tịch Giang... Cậu còn muốn tôi nói mấy lần nữa đây? Tôi nói cậu biết, tuy tôi bị Chu Thế Dương lừa gạt, nhưng tôi cũng là Ủy viên Hội đồng viện, tôi có quyền đưa ra quyết định và phán đoán như vậy!   

- Hồ y sư... Tôi biết ông là Ủy viên Hội đồng viện, nhưng ông cảm thấy ông là một Ủy viên Hội đồng viện mà nói như vậy thì có xứng với chức vụ của mình không?   

Giang Khương bình tĩnh nói tiếp:   

- Trong tình huống ban Giám sát đã xác định Chu Thế Dương có vấn đề, ông vẫn kiên trì ủng hộ Chu Thế Dương. Tình hình như vậy làm chúng tôi không thể không nghi ngờ ông có tham dự vào chuyện này!   

- Chủ tịch Giang... Tôi nói rồi, tôi là một Ủy viên Hội đồng viện, cậu không thể trong tình huống không bằng không chứng tùy ý nghi ngờ tôi... Nếu không tôi sẽ tố cáo lên Hội đồng viện!   

Sắc mặt Hồ ý sư lạnh lẽo, nhìn Giang Khương trầm giọng nói:   

- Giờ các người bắt giam lỏng tôi ở đây đã mấy ngày rồi. Tôi biết Viện trưởng bọn họ đã quay về, nếu cứ tiếp tục thế này, tôi nhất định sẽ tố cáo...   

Nhìn vẻ tự tin và bình tĩnh của Hồ y sư, Giang Khương cười, sau đó gật đầu với La Dương Sinh.   

Thấy Giang Khương gật đầu La Dương Sinh bên cạnh lúc này cũng mặt lạnh như tiền, nói:   

- Hồ y sư, chúng tôi vừa có được nhân chứng và lời chứng mới... Y sư Từ Mỹ anh vừa thừa nhận, bà nhận được chỉ thị của ông, đưa mấy cái rương đến biệt thự của Viện trưởng...   

Hồ y sư nghe thấy vậy sắc mặt lập tức biến đổi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play