- Tiểu Trương... Viện trưởng đã trở lại, tình hình trong viện cũng sẽ dần khôi phục bình thường, bây giờ tâm trạng của mọi người cũng đã ổn định; cho nên, công việc trong ban mọi người không thể để xảy ra bất kỳ vấn đề gì, hiểu không?   

Đồng chí Phó chủ tịch Chu Hạo Bình mặt mũi nghiêm túc dặn dò một vị trung niên:   

- Đặc biệt là mấy ngày này, nhất định phải đảm bảo cho công tác trong ban vận hành bình thường, không xảy ra rắc rối gì...   

- Vâng... Chu lão ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo đảm không xảy ra vấn đề!   

Người trung niên vội cười bảo đảm nói. Có điều, sau khi dứt lời, người trung niên cũng mỉm cười tiến tới trước, thấp giọng cười nói:   

- Chu lão... Viện trưởng bọn họ đã trở lại, không biết cuối cùng chuyện này sẽ xử lý như thế nào? Hơn nữa lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, hẳn lần này Chu lão ngài có hy vọng tiến thêm bước nữa rồi chứ?   

Rõ ràng, đồng chí Tiểu Trương này cùng Phó chủ tịch Chu quan hệ tương đối thân, nghe thấy Tiểu Trương nói vậy, Chủ tịch Chu nét mặt hơi lạnh lẽo, có điều trong lời nói vẫn lộ chút thân cận, lãnh đạm nói:   

- Chuyện này còn khó nói... Không nên nói lung tung...   

- Dĩ nhiên, dĩ nhiên... Có điều, vẫn nên chúc mừng ngài trước...   

Tiểu Trương thấy Chu Hạo Bình không hề gạt phắt đi thì lập tức cười vui vẻ gật đầu nói.   

Sau khi rời khỏi chỗ này, chân mày Chu Hạo Bình hơi nhiếu lại. Ngô y sư Ủy viên Hội đồng viện cùng với lão đi thị sát lúc này cũng khẽ cau mày nói:   

- Lão Chu... Lần này viện trưởng bọn họ đột nhiên nói muốn đóng cửa sám hối ba ngày... Chuyện này hình như hơi kỳ quái...   

- Đúng là hơi kỳ quái...   

Chu y sư chậm rãi gật đầu một cái, nói:   

- Tôi cũng vừa mới nghĩ về chuyện này... Tuy đúng là mấy ngày nay họ rất mệt mỏi, hơn nữa cũng đều bị chút thương tích, nhưng dù thế nào thì nghỉ ngơi một ngày cũng được rồi... Mặc dù thế cục trong viện đã ổn định, nhưng xảy ra vấn đề lớn như vậy, hẳn họ phải sớm tiếp tay mọi chuyện mới yên tâm... Nhưng sao họ lại đóng cửa suy ngẫm ba ngày, chuyện này đúng là hơi kỳ quái...   

Ngô y sư suy nghĩ một chút, nói:   

- Tôi đã nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một lý do. Viện trưởng bọn họ đột nhiên cho Hội đồng xử lý nguy cơ ba ngày, e là muốn xem thử trong ba ngày này chúng ta giải quyết công việc trong viện như thế nào...   

- Nhưng như vậy hình như có vài thứ không rõ ràng... Chúng ta vốn là Ủy viên Hội đồng viện, cho dù Hội đồng viện có phải sắp xếp lại thì chuyện nên làm chúng ta vẫn sẽ làm...   

Chu y sư chậm rãi lắc đầu một cái, nói:   

- Chắc chắn có ẩn tình khác...   

Lúc này hai người đều thoáng trầm mặc, có điều hai người đã có thể ngồi lên vị trí Ủy viên Hội đồng viện này dĩ nhiên đều là những người cực kỳ tinh ranh. Lúc này đột nhiên mắt hai người lần lượt sáng lên, sau khi nhìn nhau một cái lập tức nhìn thấu ý của đối phương.   

- Chẳng lẽ... Viện trưởng bọn họ thật sự định đẩy Giang Khương lên chức?   

Ngô y sư kinh ngạc nói:   

- Chỉ có lý do này đáng tin nhất... Dẫu sao ba ngày này chỉ có Giang Khương là có lợi nhất...   

Lúc này sắc mặt Chu y sư hơi trầm xuống, chậm rãi gật đầu nói:   

- Xem ra hẳn là như vậy...   

Thấy Chu y sư cũng đồng ý, Ngô y sư hơi biến sắc mặt, chậm rãi nói:   

- Hiện tại chắc chắn Chu Thế Dương là bị bắt rồi, còn Ninh Hán Dân vẫn chưa tỉnh lại, cũng chưa chắc là sẽ không thể ngồi ở vị trí Ủy viên thường vụ Hội đồng viện nữa...   

- Nói như vậy, có lẽ có hai vị trí...   

Sắc mặt Ngô y sư hơi khó coi trầm giọng nói:   

- La Thiên Minh chắc là không thể rồi. Dù sao thì tu vi nội khí của lão quá kém. Còn lão Chu anh giờ đang đứng hàng đầu, có lẽ vấn đề không lớn... Nhưng Giang Khương. Giang Khương mới hai mươi bảy tuổi... Lại vừa vào Ủy viên Hội đồng viện chưa được mấy tháng...   

Chu y sư liếc nhìn Ngô y sư sắc mặt u ám, chậm rãi lắc đầu.   

Dĩ nhiên ông biết rõ suy nghĩ của đối phương nên chỉ có thể thở dài, nói:   

- Lần này công lao của Giang Khương thật sự là quá lớn... Trong viện có thể tránh được đại kiếp lần này trên cơ bản phân nửa là nhờ sức của mình cậu ta, cộng thêm cuối cùng cậu ta đã bất chấp an nguy của bản thân cứu ba người Viện trưởng... Viện trưởng bọn họ cất nhắc Giang Khương cũng là chuyện tương đối có thể...   

Ngô y sư nghe Chu y sư nói vậy thì sắc mặt càng thêm u ám. Ủy viên thường vụ Hội đồng viện trống hai vị trí, tuy chưa chắc Viện trưởng bọn họ sẽ bù hết hoàn toàn hay tạm thời bù một vị trí, nhưng cuối cùng thì rất có khả năng sẽ trực tiếp bù cả hai vị trí. Các Y sư nhất phẩm trên cơ bản trừ La lão y sư quá không có khả năng, những người khác dù ít dù nhiều cũng có vài suy nghĩ muốn đi lên bước nữa.   

Trong Hội đồng viện, Ngô y sư cũng là một người cực kỳ mong muốn vị trí này. Lần này có hai vị trí, lão cũng định dốc hết sức để tranh một ghế. Dẫu sao Vu Phượng Minh và Lưu Thiên Phúc của ban Luyện đan trên căn bản đều là những người say mê luyện đan, e là chẳng để tâm mấy đến cái ghế Ủy viên thường vụ Hội đồng viện này. Nếu hai vị này đã tùy ý như vậy, vậy thì Ngô y sư rất có khả năng có thể đi lên, tranh vị trí này...   

Nhưng bây giờ, phân tích tình hình hiện tại, khả năng lão có thể lên vị trí này đã hoàn toàn bị gạt bỏ rồi...   

Dù sao uy vọng và lý lịch của lão tren mọi phương diện đều kém Chu y sư, cho nên lão chỉ có thể cân nhắc tranh vị trí cuối cùng.   

Có điều với tình huống bây giờ, nếu Viện trưởng bọn họ thật lòng muốn đẩy Giang Khương lên chức, vậy thì chuyện này sẽ thật sự không có phần của lão rồi.   

Nghĩ tới đây, sắc mặt Ngô y sư âm trầm, sau khi trầm mặc một lát, đột nhiên lên tiếng nói:   

- Lão Chu... Anh nói lần này rốt cuộc Viện trưởng bọn họ định bù mấy vị trí? Tạm thời bù từng vị trí hay bù hết cả hai?   

Nghe Ngô y sư nói vậy, Chu y sư cau mày, sắc mặt lập tức trở nên phiền muộn. Ông hiểu vì sao Ngô y sư đột nhiên nói vậy, có điều ông không khỏi nghiêm túc suy nghĩ một chút. Dẫu sao Ủy viên thường vụ Hội đồng viện trên căn bản đều do Thiên y sư đảm nhiệm. Xưa nay chưa từng có Y sư nhất phẩm nào có thể lên ngồi, để trống một vị trí hai ba năm cũng có...   

Bây giờ ông chỉ là Y sư nhất phẩm, muốn đột phá Thiên y sư thì vẫn còn thiếu một chút. Nếu Viện trưởng bọn họ thật sự cất nhắc đưa lên thì được. Kể ra, chuyện của ông vẫn còn hơi mơ hồ.   

Vốn ông cũng không nghiêm túc suy nghĩ. Dẫu sao suy suy nghĩ ban đầu của ông là vị trí này trên cơ bản là của ông rồi. Nhưng với tình hình bây giờ thì đúng là vẫn chưa chắc.   

Tuy chuyện này không ai có thể nói rõ được, nhưng lỡ Viện trưởng bọn họ thật sự nghĩ vậy? hoặc thậm chí là thật sự an bài như vậy thì sao?   

Chu y sư suy nghĩ một chút, sắc mặt càng thêm âm trầm. Có vài điều ông thực sự không thể không lo lắng, cũng không thể an lòng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play