Quận Chúa Kinh Hoa

Chương 74: Mùa Thu


9 tháng

trướctiếp

Hứa Kinh Hoa quyết định cắt ngang, hai mắt nàng đảo một vòng, không còn gì để nói, chỉ đành ngẩng đầu lên: "Này! Người nhìn xem đám mây kia có giống một con bạch mã không?” Đây đương nhiên không phải câu trả lời mà Lưu Diễm muốn có, nhưng như vậy còn hơn câu trách cứ “Nói bậy cái gì thế”. Lưu Diễm nói câu này cũng chỉ muốn thăm dò thái độ của Hứa Kinh Hoa mà thôi. Vừa rồi, trong nháy mắt, nàng không được tự nhiên mà nhìn vào mắt hắn, thay vào đó lại lộ ra chút hy vọng. "Giống, hình như còn giống một kỵ sĩ nữa.” “Không đúng, giống một vị tướng quân hơn, hắn đang dẫn quân tấn công, người xem, đối diện là một tòa thành. Người đến thủ thành, ta công thành có được không?” “Vậy muội phải cẩn thận, tướng quân của muội đã rơi vào tầm bắn của quân ta rồi, ta sẽ hạ lệnh bắn tên!” "Oa, mũi tên bay đến như cào cào, thật là nguy hiểm, may mà quân ta sớm đã có chuẩn bị, khiên đã được dựng lên, tướng quân lại càng bất khả chiến bại, vung bảo kiếm một đường, chặn mũi tên bay đến, một mình một ngựa xông tới tường thành.” Giọng điệu của nàng lên xuống nhịp nhàng, y như tiên sinh kể chuyện vậy, Lưu Diễm nhịn cười "nghênh chiến": "Quân ta lập tức ném tảng đá lớn xuống, sắp tới sẽ đập nát quân địch.” Mây trôi theo gió, mới vừa rồi đám mây có hình tướng quân cưỡi ngựa, giờ đã bị gió thổi thành hai nửa, Hứa Kinh Hoa thở dài một tiếng: "Vừa xuất quân chưa đánh thắng mà đã chết trước, có điều không sao, bọn ta còn có trăm vạn đại quân đang ồ ạt chạy tới. Ớ? Hình như trời có vẻ sắp mưa?” Lưu Diễm cũng thấy mây đen kéo tới, liền nói: "Quân ta thấy thế không ổn, treo cao lệnh bài đình chiến, chúng ta chọn ngày khác tái chiến được không?” "Được, hôm nay tạm thời ta để ngươi đi." Hứa Kinh Hoa cười hì hì và chui ra ngoài: "Chúng ta trở về đi, ta có chút đói bụng rồi.” Lưu Diễm đẩy dây leo theo nàng ra ngoài, hắn cảm thấy ánh sáng bên ngoài vô cùng chói mắt, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua khoảng trống u tối và chật hẹp kia, chưa kịp suy nghĩ, hắn đã cảm thấy có một bàn tay có lực nhưng mảnh khảnh giữ chặt lấy cánh tay mình. Hắn kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy bóng lưng của Hứa Kinh Hoa: "Đi thôi, lần sau lại đến, nơi này không chạy mất được đâu.” Lưu Diễm bước hai bước theo lực đạo của nàng, sau đó nàng buông tay rồi cầm lấy lá lau sậy thổi tiếp khúc nhạc, để lại Lưu Diễm với trái tim đang đập thình thịch, bước thấp bước cao đi theo phía sau. "Không bằng nói thẳng với nàng ấy đi?” Trong tiếng nhịp tim đập lấn át khúc nhạc, một ý nghĩ nhảy ra, càng nhảy càng cao: "Còn chờ gì nữa? Chờ cho đến khi nàng tự mình phát hiện ra sao? Vậy chẳng bằng trở về nằm mơ cho nhanh.” Lưu Diễm chậm rãi vươn tay, ngay khi lúc hắn gần như chạm đến khuỷu tay của Hứa Kinh Hoa, đột nhiên hắn nhớ tới lời Tề Vương nói tối hôm qua. "Ngươi nghĩ cái gì, đại khái ta có thể đoán được, nhưng ngươi không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình như vậy. Kinh Hoa nghĩ như thế nào, nàng muốn cái gì, nàng thích hợp với sống một cuộc sống như thế nào, ngươi đã suy xét qua chưa?” Từng ngón tay từ từ thu lại vào lòng bàn tay, rồi từng li từng tí mà lui sang một bên. Bây giờ vẫn chưa phải lúc, chắc chắn nàng còn chưa từng nghĩ tới khả năng này, chẳng may bị dọa khiến từ nay về sau nàng trốn tránh hắn thì không ổn. Lưu Diễm hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại và tự cảnh báo bản thân: "Kiên nhẫn, kiên nhẫn hơn một chút nữa.”(Ứng dụng T Y T) Hứa Kinh Hoa cũng không biết hắn suy nghĩ nhiều như vậy ở sau lưng mình, tâm tình của nàng đang tốt, nàng không ngờ Lưu Diễm thật sự sẽ cùng nàng chơi loại trò chơi đánh giặc bằng miệng này. Ngay cả Đoàn Hoằng Anh đến năm mười lăm tuổi, hắn ta chê bai chơi như vậy quá ngu ngốc, không chịu chơi với nàng nữa.  Đến kinh thành mấy tháng đã có thể kết giao được một vị bằng hữu tâm đầu ý hợp như vậy, Hứa Kinh Hoa cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn. Lúc này, nàng lại nhớ tới câu nói "Nếu chúng ta có thể sống như vậy cả đời thì tốt rồi" Nàng cảm thấy mình vừa mới phạm sai lầm mà suy nghĩ quá nhiều rồi, nhất định hắn cũng vui vì có một bằng hữu có thể trò chuyện như nàng phải không? Đáng tiếc, nàng là một nữ nhi, chuyện cả đời không thể không thay đổi được. Thái tử điện hạ sớm muộn gì cũng phải cưới một vị Thái tử phi mà hắn yêu thương hết mực. Vì Thái tử phi, hắn thậm chí sẵn lòng không nạp thiếp, nếu như Thái tử phi không thích bọn họ qua lại... Khúc nhạc vui vẻ không thổi được nữa, Hứa Kinh Hoa vứt lá lau sậy đi và thở dài. "Đang tốt đẹp mà thở dài gì thế?” Lưu Diễm đuổi tới, đi bên cạnh nàng hỏi. "Người có cảm thấy thế sự cũng giống như bầu trời hôm nay, nói thay đổi liền thay đổi hay không?” "Đúng vậy." Lưu Diễm gật đầu: "Có một cụm từ là Thương hải tang điền*, tương truyền rằng có một vị thần tiên gọi là Ma Cô, từng tận mắt nhìn thấy biển Đông biến thành ruộng dâu** ba lần, ngay cả Thương Hải cũng biến đổi như vậy, nói gì những thứ khác?” (*thương hải tang điền: Thành ngữ này bắt nguồn từ thành ngữ tiếng Hán “滄海桑田”. Tiếng việt là “Bãi bể nương dâu” nói về những thay đổi lớn trong cuộc đời và trong xã hội.)
(**Gốc là “Đông Hải tam vi tang điền”: Tương truyền, thời Đông Hán có ông Phương Bình, học giỏi tài cao, thi đỗ đạt và được bổ nhiệm làm quan. Sau một thời gian thi thố với đời, Phương Bình đã bỏ quan đi tu. Sau đó, ông đắc đạo và trở thành Phật. Một lần Phật Phương Bình giáng xuống nhà Thái Kinh (người đời Hậu Hán) cho mời tiên nữ Ma Cô đến. Ma Cô nói với Phương Bình rằng: “接侍以来已见,东海三为桑田” [Tiếp thị dĩ lai dĩ kiến, Đông hải tam vi tang điền]; nghĩa là “Từ khi hầu chuyện với ông, tôi đã thấy biển Đông ba lần biến thành ruộng dâu”.)
"Còn người thì sao? Sau này người cũng sẽ thay đổi chứ?” Lưu Diễm nghiêng đầu nhìn Hứa Kinh Hoa, nàng cũng đang nhìn hắn, sắc mặt mang theo một chút dò xét. "Ta hy vọng ta vẫn có thể như cũ, có điều như vậy rất khó.” Mắt thấy cách cây cầu đã không xa, Lưu Diễm dừng lại, thấp giọng nói: "Bởi vì luôn có một số việc sẽ buộc chúng ta phải thay đổi. Ví dụ như thân phận, từ khi ta trở thành Thái tử, ngoại trừ muội, từng người một đối đãi với ta đều không giống với trước kia, ta muốn lấy uy danh Thái tử đi đối phó với những biến hóa này, khó tránh khỏi chính mình cũng thay đổi.” Điều mà Hứa Kinh Hoa hỏi cũng không phải chuyện này, nhưng nàng nghe xong thì ngẫm lại, cảm thấy ý nghĩa trong đó cũng giống nhau. Nàng chỉ gật đầu và nói: "Người nói đúng. Chỉ cần không giống như bầu trời ngày hôm nay, nói thay đổi liền thay đổi, trở mặt không nhận người quen, vậy thì cũng không sao hết.” "Trở mặt không nhận người quen, muội đang ám chỉ ai vậy?" Hứa Kinh Hoa bước nhanh hơn về phía trước, cười hì hì đáp: "Không có ai cả, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Lưu Diễm sải bước đuổi theo: "Đúng không vậy? Rõ ràng là trước đó muội đang hỏi ta mà.” "Hỏi là hỏi, hai câu này không liên quan đến nhau. Người chột dạ cái gì?” "Không phải chột dạ, chỉ là ta muốn cùng muội lập một lời ước định." "Ước định cái gì?" "Ước định rằng sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì đều phải cho nhau cơ hội, hoặc là xin lỗi, hoặc là giải thích, không thể trốn tránh mà không gặp rồi trở mặt không nhận người quen." Hứa Kinh Hoa bước chậm lại, cảm thấy ước định này quả thật không tệ, nhưng nàng nói: "Chẳng may không phải là chúng ta không muốn gặp, mà là người khác không cho chúng ta gặp thì sao?” Lưu Diễm cho rằng nàng nói đến Tề Vương, hắn bèn đáp: "Chúng ta tạo một ám hiệu, đi gặp mặt ở nơi bọn họ không biết, ví dụ như chỗ vừa rồi, hoặc là Phúc Tiên Tự lần trước chúng ta đã từng ăn cơm chay.” Người Hứa Kinh Hoa đang nghĩ đến là Thái tử phi tương lai, trong nháy mắt, nàng lộ ra vẻ mặt khó xử: "CHuyện này không ổn lắm đâu?" Nếu vậy thì không phải Thái tử phi sẽ hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ sao? "Sao lại không ổn?" Lưu Diễm hỏi. Hứa Kinh Hoa không biết nói như thế nào, lúc nàng đang khó xử, hạt mưa bắt đầu tí tách rơi xuống: "Ôi chà, về trước đã, chuyện này nói sau đi.” Thái tử điện hạ thiếu chút nữa thì thành công nên không chịu bỏ qua, buổi chiều hắn thừa dịp vì trời mưa mà Tề Vương không tới bèn chủ động thỉnh cầu, đảm nhận trọng trách dạy Hứa Kinh Hoa học chữ. Sau khi Tề Vương bị Thái hậu mắng mỏ, hắn liền thành thật cầm "Cấp Tựu Chương" chuyên dụng để dạy cho trẻ nhỏ để dạy Hứa Kinh Hoa nhận chữ. Lưu Diễm tiếp tục theo tiến độ trước đó của bọn họ để dạy nàng, nửa canh giờ sau thì thuận lợi tan học. Lúc này, trời vừa ngừng mưa, hai người tản bộ dưới hiên nhà hưởng thụ làn gió mát mẻ, Lưu Diễm cảm thấy đây chính là cơ hội không thể bỏ lỡ, hắn bèn trò chuyện tán gẫu nói: "Ta đã nghĩ kỹ ám hiệu của ước định kia rồi.” Quả nhiên, Hứa Kinh Hoa lập tức hỏi: "Là gì thế?” "Khi nào ước định được lập ra, ta mới có thể nói cho nàng biết.” Lưu Diễm mỉm cười, khẽ nói. Hứa Kinh Hoa trừng mắt nhìn hắn một cái: "Người chưa từng suy nghĩ rằng chẳng may, Thái tử phi không vui khi chúng ta qua lại với nhau thì sao?” Nói tới đây, nàng còn sợ không xoay chuyển được Lưu Diễm nên đã nhấn mạnh: "Dù sao ta cũng là một cô nương đấy!” “... Muội vẫn còn nhớ đấy à.” "Người có ý gì?” Hứa Kinh Hoa chống nạnh, như thể hắn nói lời nào không hợp ý nàng thì sẽ lao vào đánh nhau. Lưu Diễm thật sự không ngờ điều nàng băn khoăn lại là chuyện này, hắn không nhịn được mà thăm dò: “Nếu như, nàng ấy thật sự không thích chúng ta gặp mặt, vậy muội định làm như thế nào?” Hứa Kinh Hoa buông tay xuống, dựa vào cột hành lang: "Vậy phải xem ý của người thế nào. Nếu người vì Thái tử phi tương lai mà không qua lại với ta nữa, vậy thì đành chịu thôi...” Lưu Diễm không đợi nàng nói xong, liền xen vào: "Không có khả năng, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ không cắt đứt quan hệ với muội đâu.” "Đừng nói chắc chắn như thế." Hứa Kinh Hoa liếc mắt nhìn hắn: "Người vừa mới nói cái gì cũng có thể thay đổi cơ mà.” "Cái gì cũng có thể thay đổi, nhưng ta biết điều gì ở ta sẽ không thay đổi, nếu có một ngày thật sự rơi vào tình trạng phải cắt đứt quan hệ với muội, vậy ta sống cũng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa.” "Ô hay!" Hứa Kinh Hoa nghe thấy thì giật mình, thoáng cái đứng thẳng dậy: "Người nói bậy cái gì thế?” Lưu Diễm cười một tiếng, vươn tay phải ra hỏi: "Ước hẹn này, muội có dám định không?” "Ta có cái gì mà không dám?" Hứa Kinh Hoa lẩm bẩm rồi vươn tay, vỗ vào lòng bàn tay hắn: "Nói đi, ám hiệu là cái gì?” "Đưa cho ngươi một hộp bánh Khiếm Thực* thì là biểu thị ý ‘thực sự xin lỗi'." (*Bánh Khiếm Thực (芡实糕) - Món bánh nổi tiếng ở vùng Giang Nam Trung Quốc)
Hứa Kinh Hoa nhìn vẻ mặt đầy ý cười của hắn nói một ám hiệu như vậy, đột nhiên có chút nghi ngờ: “Không lẽ người đã làm chuyện gì có lỗi với ta đấy chứ?” Nếu không thì sao hắn lại đuổi theo nàng, yêu cầu nàng lập ước định như vậy, lại còn vừa mở miệng đã “thực sự xin lỗi”. Quả thực, Lưu Diễm đang "bao tàng họa tâm"*: "..." (*Bao tàng họa tâm: rắp tâm hại người; lòng lang dạ thú; lòng lang dạ sói; bụng bồ dao găm.)
"Khụ khụ, muội không thể nghĩ tốt cho ta hơn được sao? Ám hiệu của ta, là ta dùng để tìm muội, ta chủ động tìm muội, mặc kệ xảy ra chuyện gì, trước tiên cứ xin lỗi đã, vậy không tính là sai chứ?” Nghe có vẻ rất có đạo lý, Hứa Kinh Hoa chấp nhận lời giải thích này, nàng bắt đầu cân nhắc ám hiệu của mình: "Ta đưa cho người, chỉ sợ không thuận tiện như vậy, chỉ có thể thông qua Tống tiên sinh.” Lưu Diễm định ước hẹn này chỉ là muốn sắp xếp cho mình một đường lui, hoàn toàn không cảm thấy ngày nào đó nó sẽ có tác dụng, hắn bèn nói: “Muội cứ tùy tiện bảo Tống tiên sinh nói với ta một câu là được.” "Vậy cũng không được, ta cũng muốn nghĩ một ám hiệu thú vị, ta nghĩ kỹ rồi mới nói cho người biết." Lưu Diễm đã đạt được mục đích, đương nhiên là không có ý kiến gì. Hứa Kinh Hoa lại thật sự coi trọng chuyện ám hiệu này, nàng nghiêm túc suy nghĩ thật lâu. Đến ngày mùng mười nghỉ hưu mộc*, Hoàng Thượng đến diện kiến Thái hậu, thuận tiện dẫn Thái tử điện hạ về, nàng vẫn chưa nghĩ ra kết quả. (*Nghỉ phép. Lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ gọi là “hưu mộc nhật” 休沐日.)
"Đợi ta nghĩ thật kỹ, sau đó sẽ viết thư cho người.” Trước khi chia tay, nàng nói với Lưu Diễm như vậy. Lưu Diễm đã sớm tối ở cùng nàng ba ngày liền tại Thần Đô Uyển, mỗi một ngày đều sống vô cùng thoải mái. Giờ đây, hắn lưu luyến không muốn rời, cũng may là ngày hưu mộc tiếp theo, Thái hậu sẽ hồi cung, sau này gặp mặt hẳn là dễ dàng hơn bây giờ, hắn gật đầu nói được, lại dặn dò: "Viết nhiều thêm một chút.” "Lấy đâu ra nhiều chuyện để viết như vậy? Hơn nữa, người có khả năng sẽ không trả lời thư của ta, ta không thèm viết nhiều đâu!” Lưu Diễm cũng không miễn cưỡng, dù sao mười ngày sau sẽ hồi cung, còn có sinh thần của Thái hậu, lúc ấy bọn họ sẽ gặp mặt nhiều hơn, nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ tới, từ ngày hôm nay đến mùng ba tháng tám sinh thần Hứa Kinh Hoa, bọn họ tuy rằng thi thoảng có gặp mặt, nhưng căn bản không có cơ hội để nói chuyện riêng. Ngày Thái hậu hồi cung, Hoàng Thượng dẫn các hoàng tử đi đón, lúc đến lẫn lúc đi đều vô cùng hùng hậu, cũng không ở lại Thần Đô Uyển lâu. Sau đó, tuy rằng Hứa Kinh Hoa đi theo đưa Thái hậu trở về cung Khánh Thọ, nhưng rất nhanh đã xuất cung cùng vợ chồng Tề Vương, trở về nhà mình. Ngày hai mươi lăm là mừng thọ Thái hậu, tuy rằng Thái hậu không muốn phô trương, nhưng mấy vị thân vương cùng trưởng công chúa trong tông thất vẫn phải tiến cung chúc thọ Thái hậu. Hoàng Thượng ở Ngự Uyển thiết đãi gia yến, ca múa diễn kịch cả một ngày, náo nhiệt vô cùng. Lưu Diễm làm Thái tử nên không thể giống như lúc làm đại hoàng tử, không thể tùy tiện đi chỗ nào cũng được. Trong bóng tối, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, hắn vừa mới được ở một mình chốc lát đã có người tới nghênh đón cùng hắn nói chuyện, Lưu Diễm căn bản không có cách nào đi tìm Hứa Kinh Hoa. Hứa Kinh Hoa cũng vì những tên sài lang hổ báo* tới từ các vương phủ, Thái hậu sợ nàng chịu uất ức, nên từ đầu tới cuối chưa từng rời khỏi Thái hậu.  (*sài lang hổ báo: kẻ tâm địa xấu xa)
Nàng nghĩ buổi tối phải ở lại cung Khánh Thọ, lát nữa trở về cũng có thể nhìn thấy Thái tử điện hạ rồi nói mấy câu, nào ngờ Hoàng Thượng lại cao hứng như vậy, gia yến này mở đến tận khuya. Lúc ấy, Hứa Kinh Hoa đã sớm quay trở về cùng Thái hậu, cũng không biết đã mơ mấy giấc mộng rồi. Ngày hôm sau, Lưu Diễm phải theo Hoàng Thượng đi tiếp kiến một nhóm huyện lệnh mới được Lại bộ* bổ nhiệm, thực hiện luật lệ mới phải dựa vào quan huyện, so với quan phủ châu còn lớn hơn.Hoàng Thượng vô cùng coi trọng việc này, sáng sớm ngài đã ngự tọa ở Càn Nguyên điện, tất nhiên là Lưu Diễm không có thời gian đi cung Khánh Thọ. (*Bộ Lại hay Lại bộ (chữ Hán:吏部) là tên gọi của một cơ quan hành chính thời phong kiến tại các nước Đông Á, tương đương với cấp bộ ngày nay.)

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp