Hứa Kinh Hoa vừa tỉnh ngủ đã nghe
thấy Thái tử đang nói chuyện với Thái hậu, nàng cũng không vội đi tới. Tổ mẫu
hai người cũng đã lâu chưa tâm sự riêng với nhau rồi, nàng cảm thấy nên cho bọn
họ thêm thời gian.
Thế là nàng bảo Thúy Nga mài mực rồi
tự mình cắt giấy, nghiêm túc viết chữ to màu đỏ, mãi cho đến khi Thái hậu sai
người đến tìm nàng, nàng mới rửa tay đi ra ngoài.
"Thật là sĩ biệt tam nhật* khiến
ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa, trước kia nàng la hét nói không thi tiến sĩ
vì sao phải đọc sách, hiện giờ lại siêng năng như vậy." Thái tử điện hạ
thấy Hứa Kinh Hoa, vừa cười vừa ôm quyền: "Lưu Diễm bội phục.”
*Sĩ
biệt tam nhật: Kẻ sĩ ba ngày không gặp nhau, thì phải đối đãi nhau bằng
cái nhìn khác.
Hứa Kinh Hoa lườm hắn một cái, cáo
trạng với Thái hậu: "Nương nương, Thái tử điện hạ chê cười con.”
Lưu Diễm lập tức thu lại nụ cười,
nghiêm túc nói: "Không có, không có, là thật sự bội phục. Nương nương làm
chứng cho ta.”
Thái hậu cười nói: "Ta không làm
chứng được, chính con cũng rất siêng năng, con khen người khác như vậy làm ta
cũng tưởng rằng con cố ý giễu cợt.”
"Người xem, người xem, nương
nương cũng đã nói như vậy rồi, người đúng là giễu cợt ta!" Hứa Kinh Hoa
véo eo hắn: "Ta sẽ không dẫn người đi chơi nữa.”
"Oan uổng, thật sự oan
uổng." Lưu Diễm nghiêm túc kêu oan: "Ta thật sự không chế nhạo sự
chăm chỉ của muộ mà.”
Hứa Kinh Hoa ngẩn người một chốc rồi
mới phản ứng lại: "A! Ý người là..." Nàng nhớ tới trước đây mình có
chết cũng không chịu đọc sách, rốt cuộc cũng có chút ngượng ngùng, nhưng ngoài
miệng nàng vẫn không chịu nhận thua, dùng sức "hừ" một tiếng.
Thái hậu nhìn hai người bọn họ đấu võ
mồm, trong lòng vừa vui vẻ vừa lo lắng, vô cùng mâu thuẫn, đợi tới lúc Hứa Kinh
Hoa nói bọn họ muốn đi ra ngoài chơi, bà chỉ có thể mỉm cười nói được.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm,
không thích hợp để đi xa, Lưu Diễm liền bảo Hứa Kinh Hoa dẫn theo hắn đi dọc
theo bờ sông tản bộ.
"Hồi nhỏ ta nghe mẫu thân ta
nói, mồng bảy tháng bảy trốn dưới gốc dưa chuột, có thể nghe thấy Ngưu Lang
Chức Nữ nói chuyện, ta tưởng là thật nên đã chui vào ngồi đợi. Trên mặt ta còn
bị lá dưa chuột rạch vài vết, rồi bị muỗi cắn mấy nốt lớn, chẳng những không
nghe được cái gì, sau cùng lại bị mẫu thân với Đoàn Hoằng Anh cười nhạo một
trận."
Lưu Diễm nghĩ tới bộ dạng chật vật
khi còn bé của nàng, cũng không nhịn được cười: "Mẫu thân của muội cố ý
lừa muội phải không?”
"Cũng không phải cố ý, ta quấn
lấy bắt bà ấy kể chuyện xưa cho ta, bà ấy kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, vừa kể
cái này, không ngờ tới ta lại tin là thật.”
Lưu Diễm nghe đến đây thì cực kỳ muốn
đưa tay ra sờ đầu nàng, nhưng mà phía sau có rất nhiều người, hơn nữa, bên kia
bờ chính là Kết Khởi Viện, ngộ nhỡ để Ngũ thúc nhìn thấy, còn không lập tức
đuổi hắn về cung mới lạ đấy? Hắn chỉ đành nắm chặt nắm đấm nhịn xuống.
"Có điều mẫu thân ta cũng gạt ta
không ít lần. Khi còn bé, ta có chuyện gì không hiểu đều hỏi, bà ấy luôn thuận
miệng gạt ta, lần trước kể cho người về Hàn Cửu Phú, mẫu thân ta còn nói hắn ăn
thịt người nữa đấy."
"Nói như vậy cũng không hẳn là
sai."
"Không hẳn là sai, nhưng lúc ấy
ta thật sự sợ tới xanh mặt, không bao giờ dám đi qua Hàn gia nữa. Này, người
biết ném thủy phiêu* không?”
*Thủy
phiêu: đây là trò chơi của những đứa trẻ miền sông nước, dùng
hòn đá dẹt lia trên mặt nước, sẽ có những tia nước phụt lên.
Hứa Kinh Hoa đột nhiên dừng lại, khom
người nhặt một hòn đá bên đường rồi đi đến bờ sông. Sau đó, nàng nghiêng người
khom lưng ném hòn đá xuống, hòn đá rơi xuống mặt nước cũng không chìm xuống,
ngược lại còn nảy lên về phía trước, cứ như vậy nảy hai ba lần, sau đó nó mới
hoàn toàn rơi xuống đáy nước.
Lưu Diễm cảm thấy thú vị, cũng nhặt
một hòn đá, hắn học theo tư thế của Hứa Kinh Hoa ném ra ngoài, nhưng lại
"bùm" một tiếng liền chìm xuống đáy.
"Hì hì, hòn đá kia của người
không được rồi." Hứa Kinh Hoa nhặt một hòn đá mỏng đưa cho hắn: "Như
này mới có thể bay được." Sau đó, nàng nói cho hắn biết làm thế nào để ném
thành thục.
Lưu Diễm lại thử hai lần, rốt cuộc
cũng làm cho phiến đá nhảy lên trên mặt nước, trong chốc lát hắn vô cùng vui
sướng.
"Chơi vui đúng không?" Hứa
Kinh Hoa nhìn thấy nụ cười của hắn, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ: "Hoài
Nhung của chúng ta cũng có một dòng sông, chỉ cần không gặp năm hạn hán thì sẽ
có nước và sẽ có rất nhiều niềm vui. Mùa đông mặt nước đóng băng, còn có thể
kéo xe trượt băng ở trên đó, vô cùng thú vị đó.”
"Nước sông không sâu sao? Cha mẹ
không sợ các nàng chết đuối hả?”
"Không sâu lắm, năm nào mưa
nhiều, nước cũng chỉ dâng đến thắt lưng người lớn thôi, chỗ bọn ta rất ít khi
có mưa lớn.”
Hai người chơi ném đá, tùy ý nói
chuyện lan man. Không biết từ lúc nào, ánh mặt trời đã dần đổ về phía Tây, nước
sông bị hoàng hôn phủ lên một lớp lụa đỏ, Lưu Diễm nhìn cảnh đẹp trước mắt, hỏi
Hứa Kinh Hoa: "Tống tiên sinh có dạy cho muội "Mộ Giang Ngâm"
của Bạch Nhạc Thiên không?”
"Hình như không có. Câu đầu tiên
là gì thế?”
Lưu Diễm chỉ mặt nước: "Nắng tàn
một vệt, nước phơi.”*
(*Dựa
theo bản dịch thơ “Mộ Giang Ngâm”- Bạch Cư Dị của Ngô Văn Phú)
"Câu tiếp theo thì sao?"
"Nửa khúc xanh xanh, nửa khúc
hồng."
"Xanh xanh*? Nghĩa là gì?”
(*từ gốc là “Sắt sắt”:瑟瑟)
"Chính là màu xanh biếc đó, muội
xem ánh mặt trời trên mặt sông trộn lẫn với sóng xanh, có phải là 'nửa khúc
xanh xanh, nửa khúc hồng’ không?”
“Đúng thế kìa!”
Lưu Diễm lại dạy cho nàng hai câu
sau, Hứa Kinh Hoa cảm thán: "Tả cảnh cũng có thể viết hay như vậy!”
Lưu Diễm ra hiệu bảo nàng trở về và
cười nói: "Còn có câu hay hơn nữa, 'Ráng
chiều với cánh vịt trời cô đơn cùng bay, nước thu trộn lẫn bầu trời xa một sắc'*, quả thực thi nhân viết thơ, câu từ tinh diệu không
ít.”
(*Trích
trong “Đằng Vương Các”- Vương Bột)
Hứa Kinh Hoa đọc theo một lần, cảm
thấy câu này thật sự tuyệt vời.
Hai người nói chuyện về thơ văn cho
tới lúc quay lại cung Vọng Xuân, vợ chồng Tề Vương đã đến, sắc mặt Tề Vương phi
thoạt nhìn có chút tái nhợt, nhưng khi Hứa Kinh Hoa hỏi, nàng ấy lại nói đã tốt
hơn nhiều, còn cảm tạ nàng và Lưu Diễm đã mua điểm tâm.
Năm người cùng nhau dùng bữa tối, sau
đó Thái hậu bảo Tề Vương cùng Tề Vương phi sớm trở về nghỉ ngơi, Tề Vương lại
nói: "Để cho nàng ấy tự mình trở về là được, đêm nay ta cùng Diễm Nhi ngủ
chung, hai người thúc cháu chúng ta cũng đã lâu không nói chuyện đêm khuya
rồi.*”(Ứng dụng T Y T)
(*Nguyên
văn là “Binh chúc dạ đàm” (秉烛夜谈: bǐng zhú yè tán) có nghĩa là đêm khuya cầm trong tay
ngọn nến nói chuyện với nhau, ý chỉ hai người nói chuyện thực hợp nhau, cũng có
khi dùng để so sánh người nào đó làm việc rất chuyên nghiệp.)
"Được đó, đúng lúc ta đang muốn
tìm cơ hội nói chuyện với Ngũ thúc." Lưu Diễm cười tủm tỉm đồng ý.
Chỗ ở của hắn được sắp xếp ở Lưu
Phương Viện, vì vậy ba người liền cùng nhau cáo lui, rời khỏi cung Vọng Xuân.
Hứa Kinh Hoa rất tò mò nên vào sáng
sớm hôm sau, lúc nàng cưỡi ngựa chạy ra ngoài cùng Lưu Diễm liền hỏi: "Tối
hôm qua người và thúc phụ thật sự nói chuyện đêm khuya với nhau à?”
Lưu Diễm gật đầu: "Đúng là nói
một hồi.”
"Nói cái gì thế?"
"Không nói cho muội biết."
"..." Hứa Kinh Hoa hừ một
tiếng: "Keo kiệt.”
Lưu Diễm cười giải thích: "Giống
như chuyện muội và mấy người Chu cô nương trò chuyện, cũng có chuyện không tiện
nói cho ta biết. Chuyện của ta với Ngũ thúc nói thật sự không thể nói với
muội.”
"Được rồi. Người đoán xem Khất
Xảo* của ta tối qua, kết quả như thế nào?”
(*Khất
Xảo: tiết Khất Xảo, cầu Chức Nữ được khéo tay thêu thùa; cầu xin Chức nữ giúp
cho khéo tay canh cửi, thêu thùa (tối ngày 7-7 âm lịch, theo tục cũ, người phụ
nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn sao cho Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may
vá).)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.