Hứa Kinh Hoa cũng đang có ý này nên
liền kéo tay nàng ta với Chu Nhiễm chào hỏi, rồi để các nàng đi trước, bản thân
mình tụt lại phía sau cùng Sở Tuệ.
"Không biết quận chúa có nghe
qua một lời đồn đãi hay không..."
Sau khi đi một đoạn, Sở Tuệ chậm rãi
mở miệng, giọng nói đè nén đến cực thấp: “Là có liên quan đến... Đông cung.”
Ngày thường, Hứa Kinh Hoa hoặc là ở
nhà đọc sách, hoặc là tiến cung gặp Thái hậu, phần lớn thời gian còn lại thì ra
ngoài và đi dạo xung quanh một mình. Đúng là nàng chưa từng nghe nói qua lời
đồn gì, bèn lắc đầu nói: "Chưa nghe qua, là lời đồn gì thế?”
Sở Tuệ mím môi, quay đầu lại phân phó
tỳ nữ đi theo nàng ta: "Các ngươi đi hái táo đi.”
Trong tay các tỳ nữ đều mang theo giỏ
do hạ nhân Chu gia đưa, họ nhận được mệnh lệnh của chủ nhân thì đi vào trong
rừng.
Hứa Kinh Hoa chỉ mang theo Thúy Nga
và Xuân Vũ, nàng thấy thế nên cũng bảo các nàng đi hái trái cây, để Sở Tuệ yên
tâm nói chuyện.
"Lời này thật sự có chút khó mở
miệng..." Trên mặt Sở Tuệ hiện ra vẻ ngượng ngùng: "Quận chúa còn nhớ
rõ Thất Tịch lần trước, chúng ta tình cờ gặp nhau ở Trân Vị Cư chứ?”
"Ta nhớ, còn gặp cả... lệnh tôn*
của ngươi nữa! Có chuyện gì vậy? Không sao đâu, ngươi cứ từ từ nói, nếu là lời
đồn đãi thì cũng không thể coi là thật, ngươi thuận miệng thì nói đi, ta nghe
là được.”
(*Lệnh
tôn: cha (cách gọi của người xưa).) Sở Tuệ lại có chút sốt ruột:
"Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Là như này, sau Thất Tịch, ta cùng mẫu
thân với ngoại tổ mẫu đi Phúc Tiên Tự ăn chay thì ngẫu nhiên gặp được trưởng
công chúa Chân Định. Trưởng công chúa thấy ta thì đột nhiên đối xử khác với ta,
nói khó trách Thái hậu thích ta, còn nói với ngoại tổ mẫu và mẫu thân ta rằng
ta là một cô nương rất may mắn.”
Lời này vốn không sai, quả thật Thái
hậu rất thích Sở Tuệ, nhưng từ miệng trưởng công chúa Chân Định nói ra, ngay cả
Hứa Kinh Hoa cũng cảm thấy khả nghi.
"Mẫu thân ta vừa nghe thấy câu
này liền đuổi ta ra ngoài. Sau đó, các nàng lại nói gì đó, ta không biết, nhưng
ngày đó, sau khi về nhà, phụ thân tan việc trở về thì nổi lên tranh chấp cùng
mẫu thân. Sau đó, ta hỏi mẫu thân đã xảy ra chuyện gì, bà không chịu trả lời,
chỉ hỏi ta rằng ngày Thất Tịch có nói chuyện với Thái tử điện hạ hay
không..."
Hứa Kinh Hoa vừa nghe đã hiểu:
"Lời đồn này là có liên quan đến ngươi và điện hạ phải không?”
Mặt Sở Tuệ đỏ lên, trong mắt cũng có
ánh nước: "Ta thật sự không biết lời đồn này bắt đầu từ đâu, ngày đó rõ
ràng chỉ là trùng hợp, quận chúa với gia phụ đều có mặt, trên xe còn có biểu tỷ
biểu muội, thế nào lại trở thành, trở thành như vậy...”
"Gặp riêng? Bọn họ thật đúng là
dám bịa đặt!" Thái hậu vỗ mấy cái, tức giận nói.
Hứa Kinh Hoa đi ra từ vườn cây ăn quả
ở Chu gia, nàng không hồi phủ mà đi thẳng vào cung, cũng là bởi vì lời đồn Sở
Tuệ nói cho nàng quá bất ngờ, nàng muốn nhanh chóng nói cho Thái hậu và Lưu
Diễm biết.
"Chỗ đáng ghét của lời đồn đãi
này là nó không phải bịa đặt." Hứa Kinh Hoa nói: "Mà là có chỗ thật,
có chỗ giả, nếu không phải mỗi ngày con đều ở bên cạnh nương nương, lại quen biết
với điện hạ, vậy thì chuyện ngày hôm đó, chỉ sợ ngay cả con cũng phải tin.”
Thái hậu nghe xong đã tức giận không
thôi, bà nghe vậy thì lông mày càng nhíu chặt hơn: "Con nói tiếp đi.”
"Lời đồn nói vị trí Thái tử phi
mãi chưa định, bởi vì ý chung nhân của Thái tử điện hạ là Sở cô nương, nhưng
phụ thân Sở cô nương chấp chưởng cấm quân, Hoàng Thượng không chịu buông lỏng,
vậy nên mới kéo dài đến bây giờ. Còn nói nương nương cũng thích Sở cô nương, âm
thầm ủng hộ điện hạ nên tạm dừng tuyển Thái tử phi, hiện giờ đang khuyên bảo
Hoàng Thượng.”
Thái hậu cười mỉa: "Thật sự là
dụng tâm hiểm ác. Quách Chử đi mời Hoàng Thượng đi, mời ngài hôm nay nhất định
phải đến một chuyến.”
Quách Chử vâng một tiếng.
Hứa Kinh Hoa nói tiếp: "Sở chỉ
huy sứ nghe lời đồn đãi thì vốn định mau chóng đính hôn cho Sở cô nương, nhưng
Sở phu nhân không vui, nói Sở chỉ huy sứ chỉ nghĩ đến bản thân, không quan tâm
tiền đồ của con gái. Có vẻ như còn có nhà ngoại tổ của nàng ta nhúng tay vào
đây. Tóm lại là hôn sự chưa định, Sở cô nương bị kẹp ở giữa cha mẹ, vô cùng khổ
sở.”
"Nàng ta có nói lời đồn này có
từ bao giờ hay không?”
"Gần nửa tháng rồi."
Thái hậu nhíu mày trầm tư, Hứa Kinh
Hoa yên lặng ngồi bên cạnh, tức khắc trong điện yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng
thở dốc cũng có thể nghe thấy.
Vẫn là Quách Chử trở về phục mệnh mới
đánh vỡ sự yên tĩnh đầy áp lực này: "Thánh giá tới cung Khánh Th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.