Hai người trở về Hứa phủ nhưng Tống Hoài Tín lại không có ở đây. “Tiên sinh ra ngoài thăm bằng hữu, chỉ sợ chạng vạng mới về đến đây.” Thanh Mai trả lời. Hứa Kinh Hoa nói chuyện Tống lão tiên sinh chuẩn bị đi xem mắt rồi hỏi: “Ông ấy không nhắc tới chuyện này sao?”
Thanh Mai lắc đầu và cười nói: “Không có. Có lẽ là ngài ấy muốn tự mình chuẩn bị chăng? Chờ tiên sinh trở về, nô tỳ sẽ hỏi lại xem sao.” Hứa Kinh Hoa gật đầu: “Vậy phải nhờ tỷ giúp đỡ rồi. Mà này, lựu của chúng ta có kết trái không vậy?” “Đã kết trái rồi. Rau ở hậu viện cũng thu hoạch được một ít, nô tỳ đang chuẩn bị để lát nữa cho người đem tới Thần Đô Uyển cho người.” “Vừa hay chúng ta lại về đây.” Hứa Kinh Hoa kéo tay áo Lưu Diễm một cái: “Đi thôi, đi nhìn lựu nhỏ nào!” Hai người đi vào hậu viện, thấy giữa cành lá xum xuê, quả nhiên có vài quả lựu nho nhỏ, xanh mướt đang rụt rè thò đầu ra, vui sướng tắm nắng. Hứa Kinh Hoa đi đến dưới gốc cây và đưa tay đếm số quả: “Hai, bốn, năm, sáu, tám…” Lúc đầu, Lưu Diễm còn nhìn lên cây cùng với nàng, một lát sau hắn không nhịn được mà quay đầu sang nhìn nàng, trong đầu yên lặng đếm số lông mi mảnh mai của cô nương nhà người ta. “Mười tám, không đúng. Ban nãy có phải ta đếm qua mười tám rồi đúng không?” Hứa Kinh Hoa đếm quả xong thì thấy đau đầu, muốn người bên cạnh xác nhận một chút, ai dè lại không thấy ai trả lời. Nàng buồn bực quay đầu, vô tình đụng phải một đôi mắt dịu dàng, đong đầy tình cảm. Dưới bóng cây, ánh sáng loang lổ, gương mặt thiếu niên nửa nằm ngoài ánh sáng, nửa chìm trong bóng tối, hai mắt lại sáng ngời rực rỡ, làm cho hai má của nàng vô thức nóng bừng cả lên, không khỏi tức giận càu nhàu: “Nhìn cái gì thế?” Lưu Diễm giống như đột nhiên bừng tỉnh, hắn sửng sốt một lúc rồi mới nói: “Không có gì, muội đếm được bao nhiêu quả rồi?”
“Ta chính là muốn hỏi chúng ta đếm được bao nhiêu quả rồi đó!” Thì ra đếm xong rồi lại quên. Lưu Diễm bật cười: “Không cần đếm nữa. Không mất được đâu, có bọn họ trông mà.” “Được rồi, đi xem vườn rau thôi.” Trong vườn, các loại rau củ quả phát triển vô cùng tươi tốt, không có cỏ dại, đất đai ẩm ướt và tơi xốp. Hứa Kinh Hoa dạo quanh một vòng, vô cùng hài lòng mới cùng Lưu Diễm trở về trong sảnh, ngồi xuống uống trà. “Lát nữa về thẳng luôn sao?” Nàng uống xong một ngụm trà, hỏi Lưu Diễm. “Vẫn còn sớm mà. Muội có muốn đi dạo ở đâu không?”
“Đi mua chút điểm tâm mang về cho thẩm nương đi?”
“Được, vẫn mua ở chỗ lần trước sao?”
Hứa Kinh Hoa gật đầu: “Chắc Nương nương cũng thích đó.”
Uống trà xong, mặt trời bên ngoài đã chuyển về hướng nam, nắng chiếu gay gắt, không thích hợp để cưỡi ngựa nữa. Hai người quyết định đổi sang đi xe. Lên xe, Hứa Kinh Hoa và Lưu Diễm ngồi đối mặt với nhau, mỗi người ngồi một bên. Dương Tĩnh quỳ gối ở cửa xe, đặt một chậu băng trước người. Hắn ta cầm quạt nhẹ nhàng quạt qua, trong xe lúc nào cũng có gió mát thổi vào, không quá oi bức. Thế nhưng Hứa Kinh Hoa vẫn cảm thấy nóng, hơn nữa trên mặt còn nóng hơn nữa. Ánh mắt nàng nhìn tới nhìn lui trên xe, cuối cùng rơi vào người Lưu Diễm, chất vấn hắn: “Người cứ nhìn ta làm gì thế?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play