"Bốn người bọn họ lần lượt xếp hàng tiến vào, ai nấy đều vô cùng xinh đẹp. Lúc đó ta chỉ cảm thấy mình giống như đang tuyển chọn phi tần vậy, suýt chút nữa đã vung tay lên nói: 'Ai ta cũng chọn hết!'”
Lưu Diễm đọc thư: "..."
Hứa Kinh Hoa vốn không hề cố ý trêu chọc Lưu Diễm, nàng chỉ là có gì nói nấy, cảm thấy bọn họ thật sự đều rất đẹp.
“Ngoại trừ ba tiểu cô nương Hà, Sở, Hàn lần trước chúng ta đã gặp còn có cháu gái Của Tề vương phi cũng đến, nàng ấy tên là Chu Nhuế. Tề Vương phi nói không sai, nàng ấy tính cách cũng rất giống với ta, vui vẻ hoạt bát, hơn nữa còn rất rất xinh đẹp.”
Chu Nhuế bái kiến Thái hậu, lúc Tề vương phi giới thiệu nàng cho Hứa Kinh Hoa, nàng chẳng có chút sợ hãi nào, rất tự nhiên nói: "Quận chúa cứ gọi ta là Miêu Miêu cũng được.”
Tề vương phi giải thích với Hứa Kinh Hoa "Mọi người thường thân mật gọi nàng ấy là Miêu Miêu."
"Được, ta rất thích tên đó. Ngươi cũng không cần gọi ta là quận chúa, dù sao chúng ta cũng bằng tuổi nhau, ngươi cứ gọi ta là Kinh Hoa đi.” Hứa Kinh Hoa nói xong, lại nhìn về phía ba người còn lại: "Cả ba người cũng như vậy nhé.”
Thái hậu thấy ba cô nương kia vẫn còn e dè liền nói: "Lần trước là ta mời các ngươi đến, nhưng lại chưa thể chiêu đãi các ngươi một cách chu đáo. Lần này ta đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc, mong các ngươi cứ tham gia một cách vui vẻ tự nhiên, không cần phải câu nệ gì cả ." Sau khi Thái hậu dặn dò xong thì quay lại bảo Tề vương phi và Hứa Kinh Hoa dẫn các nàng đến Lưu Phương viện chơi.
Trong Lưu Phương viện có một cái đình hình lục giác, bốn mặt đều có quay ra phía hồ, trên đỉnh đình bò đầy cây dây leo quấn quýt, mùa này hoa đều đã tàn hết, chỉ còn lại cành lá xanh biếc tươi tốt rủ xuống đung đưa nhè nhẹ, che khuất bên trong đình vô cùng mát mẻ.
Trước đó mấy ngày, Tề Vương phi đã cho người đến đây cắt tỉa bớt dây leo hai bên đình hướng về bờ sông Tây Bắc, làm cho nó không che khuất cảnh nước non, sau đó trải chiếu trúc lên trên mấy chiếc ghế tựa cạnh lan can, bày thêm một hai cái bàn cùng với vài chiếc ghế nhỏ, cuối cùng trang trí thêm một chút hoa với mấy đĩa điểm tâm ở chính giữa, cảnh tượng vô cùng nên thơ.
Nàng dẫn theo các tiểu cô nương đến đây sau đó liền trở về ngay, chỉ giữ lại mấy nha hoàn thân tín lại để hầu hạ, cố ý để cho Hứa Kinh Hoa cùng các bạn chơi đùa thoải mái.
Trong thư Hứa Kinh Hoa cố gắng miêu tả tất cả mọi thứ cho Lưu Diễm nghe:
"Ban đầu mọi người còn ngại ngùng, hình như các nàng cũng không quen biết nhau, ai nấy đều ngồi im như tượng vậy, chẳng nói gì với nhau cả. Ta thấy vậy liền bắt chuyện trước, hỏi bọn họ có quen nhau không. Chu cô nương chỉ vào Sở cô nương trước, nói rằng ông của bọn họ có quen biết nhau, gia đình của hai người cũng rất thân thiết.”
Lưu Diễm đọc đến chỗ này liền quay sang hỏi Tiền Vĩnh Phương: "Bố vợ của Sở Tuân là ai?”
Tiền Vĩnh Phương nói: "Là Tả Kiêu Vệ tướng quân La Bân, lúc trước tiến công Hòa Châu, đội quân phía Tây do hắn thống lĩnh bị thua trận, về sau bị Hoàng Thượng giáng chức, hiện tại chỉ nhàn rỗi ở trong nhà, không làm gì cả.”
"La Bân và Vệ Quốc Công có liên hệ gì không?"
"Tiểu nhân chưa từng nghe nói, nhưng mà Vệ quốc công tuổi trẻ tòng quân, vốn là một trong ‘Ngũ Thiên dũng sĩ’, hơn hai mươi năm nay chinh chiến khắp mọi nơi, kết thân được với rất nhiều võ tướng có tiếng.”
Lúc trước khi tiên đế còn là Thái ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.