*Ngỗng thiên nga hay nguyên nga, hồng nhạn, đại nhạn, là một loài chim trong họ Vịt. Chúng sinh sống trong tự nhiên ở Mông Cổ, tận cùng phía bắc của Trung Quốc và đông nam Nga. Đây là loài chim di cư và trong mùa đông chúng chủ yếu di cư đến trung và đông Trung Quốc.
Lưu Diễm và Hoàng thượng ăn trưa tại
chỗ Thái hậu xong mới quay về, khi rời đi, hai cha con đều có chút không muốn
rời đi.
Hoàng thượng cảm thấy Thần Đô Uyển là
nơi yên tĩnh dễ chịu, rất thích hợp để trốn cái nóng của mùa hè, cũng muốn sống
trong đó, Lưu Diễm thì vừa vì người vừa vì cảnh, nên lúc cưỡi ngựa trở về,
không ngừng quay đầu nhìn lại.
Hoàng thượng nhìn thấy cảnh này, cố nén
cười làm như không thấy – nơi ngay cả ngài còn không vào ở được, đương nhiên sẽ
không dễ dàng để tiểu tử này chiếm được lợi. Sau khi ra khỏi cổng Vọng Xuân,
tiến vào thành Giáp, cố ý làm mặt nghiêm túc nói: “Con cũng nên thu lại tâm tư
đi, bắt đầu từ ngày mai, Tống tiên sinh cũng sẽ tham gia nghe chính sự, con nhớ
nghe kĩ đặt thêm nhiều câu hỏi hơn.”
Lưu Diễm vội vàng đáp: “Vâng.”
“Con về thẳng Đông cung đi.”
Hoàng thượng ngự giá về phía Đông, đi
thẳng vào nội cung, Lưu Diễm muốn đi về phía bắc đi qua Ngự Uyển, đi ra khỏi
cổng Huyền Vũ đi ra ngoài, rồi về hướng Đông cung.
Lưu Diễm ủ rủ quay về, mấy ngày tiếp
theo ở bên ngoài vẫn giả vờ như bình thường, là một thái tử luôn cười ấm áp,
lại đức hạnh rộng lượng, nhưng khi về Đông cung, xung quanh không có người
ngoài, thì cau mày trầm tư, nửa ngày không nói một lời.
Dương Tĩnh, Tiền Vĩnh Phương đã nghĩ rất
nhiều cách, mà thái tử điện hạ cũng không có một cái nhướng mày, còn ăn không
ngon ngủ không yên, hai người đang lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy, đến khi
điện hạ gầy thấy rõ, thì không biết nên giải thích với Thái hậu như thế nào,
cuối cùng thư của Quận chúa Nghi Dương cũng đến.
“Điện hạ, có thư từ Thần Đô Uyển gửi
đến, Thái hậu nương nương còn gửi cho một giỏ hạt dẻ nước.” Dương Tĩnh vui vẻ
xách giỏ, cầm thư đến đưa cho thái tử điện hạ.
Thái tử điện hạ đang cầm sách mà ngây
người, vừa nghe thấy, lập tức ngồi thẳng dậy, cuốn sách bị rơi xuống đất cũng
không để ý, chỉ đưa tay nhận lấy bức thư.
Dương Tĩnh vội vàng đưa thư, sau đó đặt
giỏ ở một bên, cúi xuống nhặt sách rồi lặng lẽ bước sang bên cạnh.
Lưu Diễm nhận lấy bức thư, bên ngoài
phong bì còn có niêm phong, mặt trước viết sau chữ lớn “thái tử điện hạ Quân
Khải”, chữ viết non nớt vụng về, vừa nhìn đã biết là chữ viết của người mới học
viết chữ.
Hăn vô thức nhướng mày mỉm cười, bóp
bóp phong bì, cảm thấy rất dày, cười tươi hơn một chút, liền mở ra xem, bên
trong có bốn năm tờ giấy, khuôn mặt liền trở nên hớn hở: “Đổi cho ta chén trà
khác.”
Dương Tĩnh đáp ứng một tiếng, nhanh
nhẹn đổi trà, thái tử điện hạ đã nghiêng người ngồi trên trường kỷ* đọc thư.
*Trường kỷ là loại bàn ghế có lịch sử
lâu đời do các cụ ta sáng tạo nên. Thường kê dùng trong các gia đình quan lại thời
xưa. Chữ “Trường” trong nghĩa là: “Dài – Lâu – Tốt”, “Kỷ” nghĩa là: “ghế có
lưng dựa” ngoài ra kỷ cũng có nghĩa là cái bàn nhỏ. “Thái tử điện hạ, chào người, người nói
viết thư cho người không cần phải khách khí như vậy, nên ta tùy tiện viết nha.
Hôm nay sau khi người cùng Hoàng thượng
rời đi, ta cùng nương nương nói chuyện một chút, liền trở về phòng ngủ trưa.
Phòng của ta cũng ở trong Vọng Xuân cung, cách nương nương một gian giữa, tổ
mẫu ở phía đông, ta ở phía tây. Phòng của ta rất rộng rãi, nương nương cho
người đi lấy bình phong, ngăn ra thành gian trong và gian ngoài, Thúy Nga và
những người hầu khác giăng màn che trên giường cho ta, nói ngủ như th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.