Lưu
Diễm cuối cùng không nhịn được cười rộ lên.
Có
thể là người đầu tiên khen nàng đẹp cũng rất tốt. À, còn là người đầu tiên trao
đổi thư với nàng nữa. Tuy rằng bọn họ quen biết muộn nhưng quãng đời phía sau
dài như thế. Chỉ nghĩ đến còn có rất nhiều chuyện nàng chưa từng làm và có thể
hắn sẽ là người đầu tiên cùng nàng trải qua thôi cũng đã khiến cho Lưu Diễm vui
sướng ngập tràn.
“Ta
nói thật lòng đó.” Hắn buông quạt xuống, thản nhiên cười nói.
Hứa
Kinh Hoa lắc đầu: “Ánh mắt này của người thực sự làm cho người ta thấy lo lắng.
Còn muốn tự mình chọn Thái tử phi cơ đấy. Aizzz, lần trước ta muốn hỏi người
rồi, người muốn tự chọn, có phải trong lòng đã có ý định rồi không?”
“Ta
chỉ là không muốn chuyện gì mình cũng là người cuối cùng được biết.” Đây quả
thực là suy nghĩ ban đầu của hắn, Lưu Diễm nói cũng không chột dạ.
“Vậy
người định chọn như thế nào?” Hứa Kinh Hoa tò mò.
“Ta
nói thì muội không được nói cho nương nương đó.”
Bí
mật bí mật đấy, Hứa Kinh Hoa gật đầu đồng ý: “Được.”
“Ta
định tạm thời chưa chọn.”
“?”
Hứa Kinh Hoa ngạc nhiên: “Sao lại không chọn?”
Lưu
Diễm nhìn trái nhìn phải, nghiêng người về phía trước, nhỏ giọng nói: “Ta cảm
thấy Thái tử phi của mình còn chưa trưởng thành, ta muốn chờ nàng.”
Lúc
nói lời này, khoảng cách giữa hắn và Hứa Kinh Hoa chỉ còn một thước, Lưu Diễm
có thể nhìn thấy rõ ràng bóng hình của mình phản chiếu trong đôi mắt đen nhánh
của nàng. Cho nên hắn cực kỳ lo nàng sẽ nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực
mình, nói xong thì hơi dừng lại, lui về chỗ.
Hứa
Kinh Hoa: “...”
Nàng
suy nghĩ một lúc, nghi ngờ hỏi: “Người coi trọng cô bé nhà nào hả? Nàng nhỏ đến
mức nào hả? Không phải mới chỉ tám, chín tuổi chứ?”
“...”
Một chậu băng lạnh nện ào ào vào trái tim đang đập loạn xạ trong lòng, Lưu Diễm
câm nín trong nháy mắt, tức giận nói: “Nói vớ vẩn gì vậy, không phải!”
Hứa
Kinh Hoa vỗ vỗ ngực: “Không phải thì tốt rồi, làm ta giật cả mình.”
“Muội
mới làm ta giật mình ấy.” Lưu Diễm hậm hực.
“Trách
ta sao? Là do người nói là người đó chưa trưởng thành!”
“Vâng
vâng vâng, trách ta! Ta không nên kể với muội!” Nàng ngu ngơ như vậy, làm sao
có thể có ý gì với Đoàn Hoằng Anh được đây? Chẳng lẽ là bởi Đoàn Hoằng Anh đính
hôn?
Lưu
Diễm cau mày, bưng trà uống vài ngụm. Đột ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.