Hứa Kinh Hoa thấy Lưu Diễm cười liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà cũng có lúc nàng đột nhiên nhanh trí, kịp thời nhảy vội qua hố!

Lúc viết thư, nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy, cơ bản là giống như nói chuyện thôi, nghĩ đến đâu nói đến đó. Nhưng mà hiện tại ngẫm nghĩ lại, cũng thấy có chút kỳ quái. Nàng nhắc tới nương nương, kể về thúc phụ, thậm chí là Hoàng thượng cũng nói qua, thế mà một chữ cũng không đề cập đến Thái tử điện hạ là sao?

Càng kỳ quái hơn chính là, nếu như bây giờ để cho nàng viết lại, Hứa Kinh Hoa vẫn không muốn nhắc tới Lưu Diễm, kiểu… Có cảm giác không biết phải nói gì.

Lúc trước nàng giận dỗi, nói đi là đi, một câu cũng không để lại. Mấy tháng sau mới viết được một lá thư gửi về, lại dùng toàn bộ văn viết để kể về người bạn mới, như thế có bị coi là có mới nới cũ, vô tình vô nghĩa không?

Hừ! Nàng không cần phải gánh tội danh vô tình vô nghĩa, thay lòng đổi dạ này! Rõ ràng là do Đoàn Hoằng Anh khốn kiếp kia! Đính hôn cũng không nói cho nàng biết, còn phải để cho người khác truyền lời…

“Nhưng mà lá thư này chỉ có thể đưa đến Đoàn gia ở huyện thành Hoài Nhung, còn khi nào có thể đến tay Đoàn Hoằng Anh thì không rõ. Người triều đình phái đi không thể đi sâu vào thảo nguyên. Nếu hắn ta không trở về thì cũng khó mà tìm được người.”

Hứa Kinh Hoa hoàn hồn: “À, không sao đâu, dù sao cũng không có việc gì gấp.”

Nghe được những lời này của nàng, Lưu Diễm liền thấy yên tâm: “Mấy ngày nay muội ở nhà làm gì?”

“Không làm gì cả. Cũng giống như bình thường, đọc sách luyện chữ thôi. Với lại còn học cách quản gia cùng với Thanh Mai tỷ tỷ nữa.” Nói đến đây, Hứa Kinh Hoa đột nhiên kích động: “Người biết không? Đồ mà trong phủ bọn ta mua, giá báo lên đều đắt hơn so với giá trên thị trường. Ta chỉ là tùy tiện ra ngoài hỏi một chút thôi mà đều thấy rẻ hơn so với giá họ báo lên một hai phần.”

“Thật sao? Lẽ nào có người bỏ túi riêng?”

Hứa Kinh Hoa lắc đầu: “Thanh Mai tỷ tỷ nói như vậy không tính. Đây đã là lệ thường rồi. Còn kể trong cung mua đồ cũng nâng giá như thế, báo sai còn nhiều hơn thế này cơ. Thái hậu nương nương đều biết cả nhưng bình thường chỉ cần không quá đáng, ít hơn ba phần thì đều nhắm một mắt cho qua.”

Lưu Diễm thực sự chưa từng nghe qua chuyện này: “Là sợ có hao tổn gì sao? Hay là mua trong cung thì giá cao hơn bên ngoài, thương nhân được lãi cao hơn…”

“Không phải đâu. Lúc mua bọn họ còn bị ép giá ấy, dù sao cũng phải thấp hơn hơn giá thị trường một hai phần, cộng trong cộng ngoài cũng ra bốn năm phần tiền. Đấy là trong cung còn trong phủ ta thì vẫn mua vào theo giá thị trường. Thanh Mai tỷ tỷ nói, đây là quy ước rồi. Đồ là do quản bếp mua. Nếu ngươi không cho hắn một chút lợi ích này, hắn còn có thể nảy sinh ra tâm tư lệch lạc, nhập hàng kém chất lượng hoặc là ăn bớt gì đó. Chi bằng cho bọn họ chút ngọt ngào như vậy nếu bọn họ có sơ suất để lộ ra khuyết điểm gì, có phạt nặng thì cũng không có gì để nói.”

Lưu Diễm nhíu mày: “Đây là quy ước gì? Làm sao lại có loại quy ước như vậy được? Đây không phải chuột lớn* sao?”

(*Thạc thử-硕鼠: chuột lớn. Là hình ảnh ẩn dụ cho những quan chức tham lam, moi tiền người dân.)

“Chuột gì cơ?”

“Thạc thử ấy. Tống tiên sinh chưa từng dạy muội sao? ‘Thạc thử thạc thử!  Vô thực ngã thử.’*, trong tập “Thi tam bách*” nổi tiếng đó.”

(*Dịch nghĩa: Con chuột to, con chuột to! Chớ ăn gạo nếp của ta.)........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play