Hứa Kinh Hoa
cảm thấy hết sức oan uổng. Lúc đó nàng đang cầm bánh đậu xanh, Lưu Diễm thì
đang uống trà, ai biết mới được hai câu hắn liền nói đến cái chết của Hoàng hậu
Mẫn Liệt cơ chứ!?
Tên này bình
thường rất thích ăn nói vòng vo. Sao đến trước mặt em họ hắn lại trở nên trực
tiếp thế chứ?
Nàng không nhịn
được liếc Lưu Diễm một cái. Lưu Diễm lại tưởng rằng nàng khó xử không biết có
nên tiếp tục ăn hay không, vội vàng nói: “Ăn đi, ăn đi. Dung Tự cũng ăn một
miếng đi.”
Lục Dung Tự
ngồi ở bên cạnh tỷ tỷ, khiếp sợ không dám động đậy. Dương Tĩnh liền đưa bánh
đến trước mặt nhóc, cười nói: “Tiểu thiếu gia chọn một cái đi.”
Lục Tuyền thoát
khỏi nỗi khiếp sợ, tiện tay cầm một miếng bánh đưa cho đệ đệ rồi xoay người nói
với Lưu Diễm: “Chuyện điện hạ vừa nói, tiểu nữ chưa từng nghe qua.”
“Chưa từng nghe
qua là tốt rồi. Lý gia có tư tâm, trong chúng ta không có ai họ Lý cả, không
cần thiết phải trói buộc vào con thuyền Lý gia này.” Lưu Diễm nói chuyện với
Lục Tuyền, trên mặt không còn vẻ tươi cười, chỉ còn lại sự nghiêm túc: “Khi mẫu
hậu ta lâm chung, nguyện vọng duy nhất là ta có thể bình an thuận lợi mà lớn
lên, vô ưu vô lo cả đời. Ta tin rằng nguyện vọng của dì đối với các ngươi cũng
giống vậy.”
Lục Tuyền ngước
mắt nhìn Lưu Diễm, nhỏ giọng hỏi: “Khi Hoàng hậu Mẫn Liệt qua đời, điện hạ vẫn
còn nhỏ mà phải không? Làm sao người biết được người ấy mong đợi điều gì?”
Hả? Cô nương
này nhìn qua có vẻ yếu đuối mỏng manh, thế mà dám hỏi ngược lại Thái tử điện
hạ? Hứa Kinh Hoa nuốt xuống miếng bánh đậu xanh cuối cùng, vừa uống trà, vừa
liếc trái liếc phải, nhìn hai huynh muội nhà này so chiêu.
“Thế nào? Ngươi
không tin ta sao?”
“Không dám,
tiểu nữ không phải là không tin tưởng điện hạ.”
“Vậy ngươi
không tin ai?”
Lục Tuyền trầm
mặc trong chớp mắt, đáp: “Tiểu nữ chỉ là không tin lời người đã chết mà mình
chưa từng chính tai nghe thấy. Loại di ngôn kiểu chỉ cần con cái sống thật tốt,
thường thường chỉ là ước nguyện của người đang sống. Ít nhất là đối với người
mẹ đã mất của tiểu nữ, ước nguyện trước khi lâm chung của người không phải là
như thế.”
Nàng ta nghiêng
đầu, nhìn về phía đệ đệ nói: “Dung Tự, trước khi lâm chung mẫu thân đã nói gì,
đệ còn nhớ không?”
Lục Dung Tự nắm
chặt điểm tâm trong tay, sợ hãi gật đầu.
“Vậy đệ nói cho
điện hạ biết, mẫu thân đã nói như thế nào?” Giọng nói trẻ
con non nớt thuật lại di ngôn tràn ngập sự oán hận, phẫn nộ lẫn không cam lòng,
nghe mà sởn hết cả da gà, đến trà Hứa Kinh Hoa cũng uống không nổi nữa.
Lưu Diễm nghe
xong cũng không thoải mái, nhíu mày hỏi: “Dì chết như thế nào? Muốn trả thù
ai?”
“Đói rét đến chết.” Lưu Diễm không
thể tin được: “Là sự thật sao?”
Lục Tuyền nói
xong bốn chữ kia, sắc mặt tái nhợt, cắn chặt môi, bộ dạng cố nén cho khôn ........(Còn tiếp ...)
“Nương nói, hãy nhớ kỹ ta đã chết như thế nào. Nếu các ngươi không thể nổi bật
hơn người, báo thù cho ta. Ta chết cũng không nhắm mắt.”
Phu nhân nguyên phối của Tri phủ Kiến Khang chết vì đói rét. Hung thủ là ai,
không hỏi cũng rõ.
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.