Quận Chúa Kinh Hoa

Chương 53: Tống Tiên Sinh Ra Mặt


9 tháng

trướctiếp

Hứa Kinh Hoa cảm thấy mình như đang ngồi tù, Hứa phủ là nhà giam của nàng, Thanh Mai là lính coi ngục trông coi nàng, Tề Vương thúc phụ, là quản ngục.

Bọn họ nói có dễ nghe hơn nữa, có khổ tâm hơn nữa, có nhiều đạo lý hơn nữa, cũng không che dấu được tính toán thắt chặt lồng giam, muốn hoàn toàn nhốt nàng ở trong phủ này của bọn họ.

Nàng ở trong kinh thành này, người duy nhất có tuổi tác tương tự, có thể nói chuyện với nàng chính là Lưu Diễm, bọn họ muốn để nàng cùng Lưu Diễm tránh hiềm nghi, nên nhốt nàng lại không cho nàng gặp người, vậy thì có gì khác biệt?

Hứa Kinh Hoa ngẫm lại liền cảm thấy buồn cười, khi đó còn nói cái gì mà sợ nàng ở trong cung sẽ thấy nhàm chán, để cho nàng hồi phủ, ở trong nhà mình sẽ tự do tự tại hơn một chút, nhưng đây là nhà sao? Trong phủ này, tùy tiện lấy một người cũng đều giống chủ nhân hơn nàng!

"Ngẩn người cái gì thế? Đầu bút cũng bị ngươi ấn gãy rồi!”

Giọng nói của Tống lão tiên sinh bỗng nhiên truyền đến, Hứa Kinh Hoa hoàn hồn, lúc này mới phát hiện ra không biết từ lúc nào, mình đã trực tiếp đặt bút lông trong tay lên mặt giấy, bôi một khối mực lớn, lông trên đầu bút cũng bị chọc đến nghiêng ngả, vội vàng đặt lên mép nghiên mực rồi vuốt lại cho thẳng.

"Cả buổi sáng nay ngươi không yên lòng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Về sau Thái tử điện hạ không phải đã quay lại tìm ngươi tạ tội sao?”

"Tiên sinh làm sao biết hắn tới tạ tội?"

“Không phải tạ tội, chẳng lẽ là lại cãi nhau một trận sao? “Tống Hoài Tín lắc quạt hương bồ ngồi xuống đối diện Hứa Kinh Hoa.

Hứa Kinh Hoa tự mình thu dọn tờ giấy bị hủy kia, cũng không nhìn hắn: "Ta còn muốn hỏi tiên sinh, ngài chỉ dạy ta đọc sách biết chữ là được rồi, sao còn coi như nhà của mình, đuổi khách của ta đi? Trong đó còn có đạo lý nào mà ta chưa biết sao?”

"Khách của ngươi? Ngươi đang nói ai thế? Thái tử điện hạ sao?”

Hứa Kinh Hoa rốt cuộc ngẩng đầu lên nhìn lão tiên sinh một cái, cho lão ta một ánh mắt "Ngài đã biết rồi còn hỏi”.

Lão tiên sinh lại lắc lắc quạt, khó hiểu nói: "Điện hạ không phải tới tìm ta giải quyết chuyện khó khăn sao? Tuy rằng ta già rồi, nhưng còn chưa hồ đồ, hôm qua ta cùng điện hạ nói chuyện, cũng là nói ở trong viện của ta đúng chứ?”

"..." Thôi quên chuyện này đi!

Tống lão tiên sinh đắc ý không chịu buông tha cho người khác, tiếp tục nói: "Ta nghĩ điện hạ xuất cung đến quý phủ, đánh cờ hiệu*,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp