Lưu Diễm chỉ nhìn thoáng qua Tề Vương, lập tức quay đầu
nhìn về phía Thanh Mai đứng ở cửa sảnh đường -- không có kẻ báo bên tai, Ngũ
thúc làm sao có thể đến vừa vặn như vậy?
Sau khi Thanh Mai hành lễ với Tề Vương xong, ngước mắt
lên bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thái tử điện hạ, trong lòng rùng mình, vội vàng
cúi đầu xuống lần nữa.
"Thúc phụ sao lại tới đây lúc này?" Hứa Kinh
Hoa không để ý động tác của Lưu Diễm, nàng đi vài bước về phía cửa, hỏi Tề
Vương: “Có chuyện gì sao?”
“Không có việc gì thì thúc phụ không thể đến thăm con
sao?” Tề Vương cười tủm tỉm đi tới, không thiên vị bên nào cả mà đứng giữa cháu
trai và cháu gái: "Hai người các ngươi đứng trong sân làm cái gì thế? Là
ra ngoài tiễn Thái tử điện hạ sao?”
Lưu Diễm: "..."
Ngũ thúc thật sự sợ rằng hắn sẽ không rời đi!
Nhưng quả thật sắc trời cũng không còn sớm nữa, lại còn
có tên quỷ cản đường này, có muốn nói thêm nhiều nữa cũng chẳng được, Lưu Diễm
thuận thế gật đầu: "Đúng vậy, Ngũ thúc đến thật không khéo, ta phải trở về
rồi." Hắn nói xong nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Kinh Hoa: "Muội đừng
tiễn nữa, ở lại nói chuyện cùng Ngũ thúc đi.”
Hứa Kinh Hoa trước gật đầu, sau đó lại lập tức nhớ tới
một chuyện: "Vẫn là để ta tiễn người đi, thúc phụ cứ vào trong ngồi trước
đi, chờ ta một lát.”
Thúc phụ không chịu đi vào ngồi: "Không cần, ta cũng
tiễn Thái tử điện hạ của chúng ta, hiện giờ hắn bận bịu sự vụ, đã mấy ngày ta
không gặp hắn rồi.”
Lưu Diễm: "Ngũ thúc, người thôi đi, lúc ta ở Khánh
Thọ cung, mười ngày nửa tháng cũng không gặp được người cũng là chuyện bình
thường, sao người không nói bản thân mình là quý nhân bận rộn đi?”
"Lúc đó là ta bận, hiện tại là ngươi bận." Tề
Vương đưa tay ôm lấy bả vai cháu trai Thái tử, kéo hắn đi ra ngoài: “Có điều ngươi
có thời gian xuất cung, sao lại không tới phủ của ta?”
Hứa Kinh Hoa nhìn Tề Vương kéo Lưu Diễm ra khỏi nhị môn,
rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, quay đầu liếc nhìn qua Thanh Mai.
Thanh Mai vừa lúc lặng lẽ ngẩng đầu lên, chủ tớ hai người
chạm mắt nhau, Thanh Mai chột dạ, không tự chủ được cúi đầu tránh đi.
Hứa Kinh Hoa có chút tức giận, nàng xoay người bước nhanh
đuổi theo Tề Vương cùng Lưu Diễm: "Thúc phụ, ta còn có chút việc muốn nói
với Thái tử điện hạ.”
Tề Vương giả ngu: "Chuyện gì thế?”
"Bí mật, không nói cho người biết." Hứa Kinh
Hoa vươn tay giữ chặt lấy cánh tay còn lại của Lưu Diễm, dùng sức kéo hắn ra
khỏi tay Tề Vương: "Nếu người có
chuyện muốn nói với hắn, vậy thì chờ ta nói xong trước đã.”
Lần này Tề Vương ngây người luôn rồi, hắn chưa từng thấy
có ai vươn tay cướp người từ tay người khác như vậy... Không đúng, lời này hình
như không đúng... Đứa nhỏ này sao lại còn động thủ thế kia?!
Lúc Lưu Diễm bị Hứa Kinh Hoa cưỡng ép kéo qua thì cũ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.