Hôm nay Hứa
Kinh Hoa vào cung cùng Tề Vương phi. Nàng vừa vào cửa đã quét mắt một vòng. Đầu
tiên là cùng Hứa Kinh Hoa hành lễ với Thái hậu, tiếp theo cười nói: “Hôm nay
chỗ nương nương náo nhiệt quá, đại hoàng tỷ thân thể khá hơn một chút rồi sao?”
Trưởng công
chúa Chân Định ngồi bên cạnh Thái hậu, cười đáp: “Ta chỉ là mùa hè thời tiết
nóng quá, dẫn đến dạ dày không khỏe, ăn chay mấy ngày là tốt hơn nhiều rồi.”
Lại nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Kinh Hoa: “Kinh Hoa càng lớn càng giống nương
nương, mau tới đây ngồi.”
Hứa Kinh Hoa
cười một tiếng, đi theo Tề Vương phi đến bên cạnh Thái hậu. Ánh mắt lại luôn
nhìn về người đứng sau Chân Định trưởng công chúa, cô nương váy đỏ ngày hôm
qua. Tóc nàng đen nhánh, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn, người mặc một chiếc áo
lụa màu đỏ hải đường, cùng một chiếc váy xếp ly màu trắng, làn váy thêu hình
hoa và chim, trông thật xinh đẹp.
Cô nương kia cứ
rũ mắt xuống mãi, bộ dạng đoan trang lễ phép, đến tận khi Hứa Kinh Hoa ngồi
xuống bên cạnh Thái hậu mới len lén ngước mắt lên nhìn, lại gặp phải ánh mắt
của Hứa Kinh Hoa đang nhìn mình.
Nàng ta lập tức
rũ mắt xuống, hai hàng lông mày xinh xắn vô thức nhíu lại một xíu.
Thái hậu chứng
kiến hết từ đầu đến cuối, cười hỏi: “Kinh Hoa nhìn cái gì vậy?”
“Vị cô nương
này đẹp thật đó ạ.” Hứa Kinh Hoa nhìn trộm bị bắt gặp, có chút xấu hổ, bèn vội
vàng khen ngợi.
Trưởng công
chúa Chân Định liền đưa tay kéo cô nương kia lại, cười nói: “Đây là em họ của
phò mã nhà ta, tên là Lục Tuyền. Tuyền nhi, mau bái kiến Vương phi và Quận chúa
Nghi Dương, còn phải tạ ơn quận chúa khen ngợi.”
Lục Tuyền nghe
lời hành lễ, cuối cùng còn cố ý nói với Hứa Kinh Hoa: “Tạ ơn quận chúa đã khen
ngợi, trong lòng hổ thẹn không dám nhận.”
Hứa Kinh Hoa
trong lòng còn đang mải nghĩ, em họ của phò mã thì sao lại đi theo trưởng công
chúa Chân Định đến chỗ Thái hậu, nghe vậy cũng chỉ cười cười không trả lời.
Lục Tuyền lui
về phía sau trưởng công chúa, ba tiểu cô nương xinh đẹp khác cùng nương của các
nàng cũng đồng loạt chào hỏi với Tề Vương phi và Hứa Kinh Hoa.
Hứa Kinh Hoa
rất không quen nhưng nghĩ không thể làm nương nương mất mặt, lại nhìn ba tiểu
cô nương đều có chút khiếp sợ, còn run hơn cả mình liền thấy thả lỏng hơn, chỉ
ngồi ngay ngắn mỉm cười.
Ba tiểu cô
nương lần lượt là Hàn Xuân Hoa, Sở Tuệ, Hà Minh Dĩnh, nhìn qua đều tầm mười
bốn, mười lăm tuổi. Tuy vẻ ngoài không so được với Lục Tuyền làm cho người ta
cảm thấy đẹp đến khó tin nhưng ai cũng có nét đẹp riêng, đều có thể coi là mỹ
nhân.
Chỉ là không
được cao cho lắm. Trong đó Hà Minh Dĩnh cao nhất, ướm thử thì cũng vẫn thấp hơn
Hứa Kinh Hoa nửa cái đầu.
So sánh ra, tuy
rằng Lục Tuyền không cao nhưng lại rất có khí chất của tiểu thư khuê các. Cho
dù chỉ đứng đó, cúi đầu rũ mắt thì cũng tự mang theo một vẻ kiêu ngạo. Mới vừa
rồi, lúc nàng hành lễ với Hứa Kinh Hoa, tuy bề ngoài không có chút nào là không
tình nguyện nhưng không hiểu sao Hứa Kinh Hoa lại cảm giác được một chút… Từ đó
gọi là gì ấy nhỉ? Đúng rồi, là không phục!
Trong lòng vị
cô nương này không tôn trọng mình, Hứa Kinh Hoa kết luận được như thế nhưng
hứng thú với Lục Tuyền cũng không suy giảm, vì hình như nàng biết được Lục
Tuyền này là ai rồi.
“Nương nương,
Lục cô nương kia, có phải là em họ của nhà di mẫu của Thái tử điện hạ đúng
không? Nàng ấy cũng đến để chọn Thái tử phi sao ạ?”
Vất vả lắm thì
tất cả mọi người mới cáo lui, trong điện chỉ còn lại Hứa Kinh Hoa với Thái hậu,
Tề Vương phi, nàng vội vàng hỏi luôn.
Thái hậu ngạc
nhiên: “Làm sao con biết? Vừa nãy hình như đâu có nói chuyện này?”
Hứa Kinh Hoa há
miệng muốn nói nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện này liên quan đến Lục cô nương.
Hơn nữa lần trước là nàng nghe lén nhưng lời đã nói ra, Thái hậu cũng hỏi, nói
dối dù sao cũng đâu có được. Nàng gãi gãi tai, có chút khó xử.
“Sao vậy? Con
không thể nói với ta sao?” Thái hậu cười hỏi.
“Không phải đâu
ạ. Chỉ là… Thôi, lần trước là con nghe lén nên hơi ngại nói ạ.”
“Lần trước? Lần
trước là khi nào?”
“Lần đó Hoàng thượng thiết yến, con vô tình nghe được công tử nhà trưởng công
chúa cùng vị thế tử kia nói qua một câu, rằng cô nương nhà họ Lục, là cô họ của
Lý công tử với Đại điện hạ là anh em họ. Hôm nay lại nghe trưởng công chúa nói
là em họ của phò mã, con liền nhớ ra.”
Cung yến lần đó
làm cho Hứa Kinh Hoa không vui, Thái hậu đến nay vẫn còn nhớ rõ, chỉ là không
nghĩ đến mấu chốt của câu chuyện lại không ở trên người nhà họ Lý, mà lại là vị
Lục cô nương này.
“Hừ, Lý Dực này
tính toán cũng tốt quá rồi đấy.” Thái hậu cười lạnh: “Người cũng đã chết rồi,
vẫn dám tính kế Diễm nhi của chúng ta.”
Tề Vương phi
nghe xong thấy như lọt vào sương mù: “Chuyện gì vậy? Lục cô nương này có gì
không ổn sao?”
“Có gì không ổn
hay không, hiện tại còn chưa nhìn ra được, nhưng nàng chắc chắn là được Lý gia
giao phó cho Chân Định. Quả là một nước đi hay, Lý gia phải thủ hiếu. Cho dù
thế nào cũng không kịp tham gia chọn Thái tử phi, liền đẩy người cháu gái này
ra… Kinh Hoa, lúc trước Lý Cảnh Vân đã nói như thế nào? Con nói cẩn thận lại
cho tổ mẫu nghe xem nào.”
Hứa Kinh Hoa cố
gắng suy nghĩ lại một chút: “Hình như là nói, mẹ ruột của cô nương này mất sớm,
cha nàng cưới mẹ kế, đối xử không tốt với tỷ đệ bọn họ. Còn muốn ép nàng vào
một mối hôn sự chịu thiệt, Lý tướng sau khi biết chuyện liền đón bọn họ vào
kinh.”
Thái hậu nheo
mắt lại: “Quả nhiên là vậy. Đầu tiên là ra vẻ giúp đỡ, để đứa nhỏ này phải mang
ơn Lý gia, sau lại giữ đệ đệ của nàng trong tay, không sợ sau này nàng dám
không nghe lời…”
Nói như vậy, Tề
Vương phi cũng đã hiểu ra, không khỏi thở dài, nói: “Hoàng tỷ cũng vậy, an
hưởng phú quý chẳng lẽ không tốt sao?”
Hứa Kinh Hoa
thấy Thái hậu căn bản không quan tâm đến chuyện nàng nghe lén, trực tiếp nói
đến việc Lý gia dám tính kế Lưu Diễm. Nàng tự mình suy nghĩ một hồi, xen vào
nói: “Lục cô nương này cũng rất đáng thương. Người có muốn nói với Hoàng thượng
không ạ?”
“Chờ ta thương
lượng với Hoàng thượng trước đã.” Thái hậu nhíu mày: “Hôm nay vốn dĩ ta không
gọi Chân Định, chỉ muốn gặp ba đứa nhỏ kia trước, chờ Kinh Hoa đến có thể kết
bạn với các nàng để bọn họ thân thiết với nhau…”
“Con ngược lại
cảm thấy, việc này tốt nhất là mau chóng nói cho điện hạ biết?” Hứa Kinh Hoa
nói.
Thái hậu sửng
sốt: “Là sao?”
“Trưởng công
chúa Chân Định chắc chắn biết rằng người và Hoàng thượng đều không muốn gặp
người Lý gia nhưng nàng vẫn cố chấp dẫn theo Lục cô nương như vậy. Chẳng lẽ chỉ
vì muốn xuất hiện ở cung Khánh Thọ thôi sao? Không phải, bọn họ là muốn cho
Thái tử biết có chuyện như vậy, biết rằng có một người là Lục cô nương.”
Thái hậu giật
mình: “Không sai.” Bà đột nhiên cảm thấy hết sức đau đầu, không nhịn được đưa
tay xoa trán: “Cho dù ta với Hoàng thượng muốn kéo dài, không nói cho Diễm nhi,
bọn họ chắc chắn sẽ có cách làm cho Diễm nhi biết.”
Lưu Diễm đã là Thái tử, có thể đi theo Hoàng thượng nghe chính sự, nếu muốn
giống như trước kia, giữ hắn cách xa Lý gia cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Quách Tiêm,
ngươi đi điện Càn Nguyên một chuyến, mời Hoàng thượng với Thái tử đến cung
Khánh Thọ dùng bữa tối.”
Lúc này Hoàng
thượng với Thái tử cũng không ở điện Càn Nguyên mà đang cùng mấy vị đại thần
nghị sự ở điện Sùng Chính.
Lưu Diễm ngồi
bên dưới Hoàng thượng, đối diện với hắn là Trình Giới, người vừa mới được thăng
chức Tể tướng cách đây không lâu. Cấp dưới của Trình Giới là Diêm Thiết sứ
Vương Thúc Hiến và Độ Chi sứ Lư Kháng, đối diện với bọn họ là cấp dưới của Lưu
Diễm, là Hộ bộ thị lang Phán tam ti sứ Cao Mục.
(Thời nhà Tống, Diêm Thiết sứ, Độ Chi
sứ và Hộ bộ Thượng thư là ba chức quan đứng đầu ba bộ phận hành chính chính của
quốc gia. Thị lang là chức quan đứng sau Thượng thư. Diêm Thiết sứ phụ trách về
khai khoáng, luyện kim, chè, muối, thuế thương nghiệp, vũ khí quân dụng… Độ Chi
sứ phụ trách thưởng phạt, tiền tài, vải lụa, ngũ cốc… Hộ bộ phụ trách xây dựng,
ăn mặc, thuế vụ, hộ khẩu, thuế rượu… Việc phân chia này dẫn đến quyền hạn to
lớn và phức tạp của ba bộ phận này. Vào đầu thời Bắc Tống, phần lớn chi tiêu
tài chính quốc gia đều do Phán tam ti phụ trách. Nguồn: Baidu)
“Nếu không
nghiêm trị Thẩm Duy, sau này các châu phủ khác rất có thể sẽ bắt chước theo,
luật mới càng khó thực thi…”
Vương Thúc Hiến
đang phát biểu hết sức khảng khái, Hoàng thượng đột nhiên nhấc mí mắt lên, y
lập tức dừng lại, nghe Hoàng thượng hỏi: “Thẩm Duy này làm Thứ sử Lư Châu bao
lâu rồi? Trước đây hắn làm quan ở đâu?”
(*Thứ sử: chức quan có đi tuần hành các
quận trong châu để xem xét, đánh giá việc cai trị của các Thái thú, những người
đứng các châu, quận)
Vương Thúc Hiến
không tự chủ được liếc mắt nhìn Cao Mục một cái, Cao Mục lại không nhìn y, y
đành phải tự trả lời: “Hắn vốn là Huyện lệnh Bành Thành, ít nhất là năm năm.”
“Huyện Bành
Thành, trẫm nhớ rõ Cao ái khanh chính là người Bành Thành. Khi Thẩm Duy làm
Huyện lệnh Bành Thành đã có công trạng như thế nào? Sao hắn có thể vượt cấp làm
Thứ sử Lư Châu?”
Cao Mục khom
người bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, trước khi Thẩm Duy nhậm chức Thứ sử Lư Châu thì đã
làm Huyện lệnh Bành Thành chừng mười lăm năm. Có mấy lần đẩy lùi quân Hồ, lập
được công lớn, rất được Tiên đế coi trọng, sau khi thu phục Thần Đô liên khâm
điểm* thăng chức làm Thứ sử Lư Châu.
(*Khâm điểm: do đích thân Hoàng đế lựa
chọn.)
Hoàng thượng
gật gật đầu: “Trẫm đột nhiên nhớ ra, Lư Châu từng là hình mẫu cho việc thi hành
luật mới, làm sao có thể làm loạn đến mức dân chúng bỏ đất hoang đi tị nạn, còn
đả thương đặc sứ triều đình được? Thẩm Duy có phản đối luật mới không?”
Ba người Cao
Mục không lên tiếng, Trình Giới đắn đo một hồi rồi tiếp lời: “Thẩm Duy xuất
thân bần hàn, vẫn luôn ủng hộ luật mới. Mới đầu khi nghe chuyện này, thần còn
cho rằng do Thẩm Duy quá nóng nảy, nhất định phải thu tiền thay cho lao dịch,
dân chúng không đủ khả năng chi trả nên mới xảy ra chuyện. Thế nhưng hôm qua
sau khi nghị luận xong, thần trở về hỏi thăm, mới biết được hóa ra chuyện này
có có nguyên do khác.”
Hắn nói xong,
rút một quyển tấu sớ từ trong tay áo ra, trình cho Từ Nhược Thành đứng cạnh
Hoàng thượng: “Đây là tấu sớ giám sát mà Ngự sử Ngưu Vị vừa đưa đến kinh sáng
nay. Thẩm Duy quả thực có hiềm nghi đã dung túng lưu dân nhưng nguyên nhân
chính lại là do đặc sứ Nghiêm Khai đã làm trái pháp luật, vì tư lợi cá nhân
trong khai phá đất đai, dẫn tới lòng dân phẫn nộ.”
Hoàng thượng mở
tấu sớ ra, liếc mắt nhìn mười dòng, liền cau mày đưa cho Lưu Diễm xem.
Lưu Diễm nhận
lấy, đảo mắt vài lần, theo ý của Hoàng thượng lại đưa cho Cao Mục.(Ứng dụng T Y T)
Trình Giới thực
sự là càng già càng lươn lẹo. Hôm qua lúc phụ hoàng nghe nói dân chúng Lư Châu
làm loạn, long nhan giận dữ, muốn áp giải Thẩm Duy vào kinh thẩm vấn. Hắn biết
rõ Thẩm Duy là người như thế nào lại không chịu nói lấy một câu. Nếu không phải
một vị tể tướng khác là Đặng Ba khuyên vài câu, xin từ từ một chút, chỉ sợ
người áp giải Thẩm Duy đã ra khỏi kinh.
Hôm nay phụ
hoàng bớt giận mới hỏi lý lịch của Thẩm Duy. Hắn vậy mà đã có chuẩn bị, lập tức
lấy tấu sớ giám sát ngự sử ra. Lưu Diễm thực sự không biết nên bội phục hay
khinh bỉ vị Trình tể tướng này đây.
Hôm qua hắn đến
thỉnh giáo Tống Hoài Tín chính là vì việc này. Cái tên Thẩm Duy này, Lưu Diễm
đã từng nghe qua ở chỗ Tiên đế. Trong ấn tượng của hắn, người này là một vị
quan có năng lực, nếu hôm qua Đặng Ba không mở miệng trước, hắn cũng sẽ khuyên
can Hoàng thượng.
Nhưng Tống Hoài
Tín lại không đồng ý: “Điện hạ, thứ cho thần nói thẳng, ngài ngồi lên vị trí
Đông cung này, tất cả mới chỉ là khởi đầu. Trước mặt Hoàng thượng, nếu người
không hỏi, thì ngài không nên mở miệng, nhớ ngàn vạn lần là không nên nói gì
hết.”
“Khuyên can
cũng không được sao?”
“Khuyên can là
trách nhiệm của thần tử, không phải trách nhiệm của điện hạ.”
“Chẳng lẽ ta
không phải thần tử ư?”
“Lúc này, điện
hạ tốt nhất vẫn nên chỉ là nhi tử của bệ hạ.”
Lưu Diễm trở về
suy nghĩ thật lâu, trong lòng cũng hiểu rõ Tống Hoài Tín muốn hắn chỉ cần thuận
theo nghe lời Hoàng thượng, không cần nhiều lời. Nhưng hắn đứng ở đó, mắt thấy
Hoàng thượng cùng những vị chủ trì luật mới đều có chút nóng giận, muốn hắn
nhịn không mở miệng để khuyên can, thực sự quá khó.
Cho nên cuối
cùng, hắn vẫn chỉ là đi theo nghe nghị sự, phía sau thì lén nói với Hoàng
thượng về lý lịch của Thẩm Duy, còn tiện tay kéo luôn Tống Hoài Tín xuống nước.
“Trí nhớ của
Tống tiên sinh rất tốt. Ngài ấy kể rằng, nguyên quán của Kế tướng là ở Bành
Thành, lại còn là nhà giàu trong huyện. Lúc trước đánh nhau với quân Hồ, Thẩm
Duy đã cưỡng chế “mượn” lương thực của Cao gia nhưng đến cuối cùng lại không trả,
làm cho phụ thân của Kế tướng tức đến đổ bệnh.”
Tam ti sứ tuy
không phải là Tể tướng nhưng lại là người chức cao vọng trọng, mọi người đều
quen gọi một tiếng “Kế tướng”.
Giờ phút này,
Kế tướng Cao Mục cũng xem xong tấu sớ, lập tức đứng dậy tạ tội: “Nghiêm Khai to
gan làm bậy, thần tất có trách nhiệm do sơ sót nhưng gã tội trạng nặng nề, tự
có luật pháp triều đình trừng phạt. Thẩm Duy dung túng cho dân chúng làm loạn,
đả thương đặc sứ triều đình, tội cũng không nhỏ, không thể biện hộ, khẩn cầu bệ
hạ nghiêm trị.”
Vương Thúc
Hiến, Lư Kháng cũng đứng dậy theo, đồng thanh thỉnh Hoàng thượng nghiêm trị
Thẩm Duy.
Hoàng thượng
lại nói: “Cao khanh nói rất đúng, triều đình tự có luật lệ của triều đình. Hai
vụ án này, cứ giao cho Hình bộ, Ngự sử đài và Đại Lý tự hội thẩm. Tất cả về
đi.”
Các đại thần
nối đuôi nhau ra ngoài, nội thị truyền lời nhanh chóng bẩm báo lại: “Hoàng
thượng, Thái hậu nương nương cho người truyền lời, nói mời Hoàng thượng cùng
Thái tử điện hạ tới cung Khánh Thọ dùng bữa tối.”
Sắc mặt của
Hoàng thượng dần hòa hoãn: “Trẫm biết rồi.” Lại cười cười với Lưu Diễm: “Lại là
chuyện của con.”
Lưu Diễm giật
thót trong lòng, giả ngốc hỏi: “Nhi thần sao? Nhi thần có chuyện gì vậy?”
“Hôn nhân đại
sự đó.” Hoàng thượng đứng lên: “Hôm nay nương nương triệu kiến mấy tiểu cô
nương, tám phần là muốn nói với chúng ta. Con cũng không cần nóng vội, trước
tiên cứ trở về dùng bữa trưa trước đi. Buổi chiều không cần đến, trước bữa tối
rồi hãy đến.”
“Vâng, nhi thần
xin cáo lui.”
Tuy rằng Lưu
Diễm rất muốn biết có những người nào nhưng lúc này Hoàng thượng hiển nhiên là
không có tâm trạng. Hắn đành phải trở về, kiên nhẫn chờ đợi. Nào ngờ lúc chạng
vạng đi cung Khánh Thọ, lại nghe nói rằng, trường công chúa Chân Định dẫn theo
biểu muội nhà dì hắn đến gặp Thái hậu, còn gặp mặt Hứa Kinh Hoa.
“Cô nương nhà
họ Lục? Tại sao lại ở trong phủ Chân Định?” Hoàng thượng khó hiểu.
Thái hậu nói:
“Chân Định nói nàng nhìn thấy cô nương này thì rất thích, vừa hay nàng không có
con gái, liền nhận người ta vào làm bạn trong nhà.”
Hoàng thượng cười
nhạo: “Cái gì chứ? Nàng chỉ là chị dâu họ xa lại đưa người em họ đang tuổi xuân
vào trong phủ, nói cái gì mà con gái với chẳng làm bạn?”
Thái hậu liếc
mắt nhìn Lưu Diễm một cái: “Trước tiên cứ mặc kệ những thứ này đã, Diễm nhi,
con có muốn gặp mặt hai đứa con của Lục gia không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.