“Ta vẫn muốn gặp một lần.” Lưu Diễm ngồi
trong đình nhỏ ở nhà khách phía tây của Hứa gia, nói với Hứa Kinh Hoa: “Nhưng
ta muốn muội phải ở đó cùng ta.”
Hứa Kinh Hoa trêu chọc: “Sao thế? Sợ rồi
hả?”
Vẻ mặt của Lưu Diễm có thể nói là rất
nghiêm trang: “Dù sao thì cũng là em họ bên ngoại, cái gì nên tránh hiềm nghi
thì cứ tránh.”
“Vậy người để nương nương phái người đi
cùng không phải là được rồi sao?”
“Ta sợ ngộ nhỡ có chuyện gì không tiện nói
trước mặt người ngoài, nếu đã gặp mặt, thì vẫn nên nói chuyện rõ ràng.”
Hứa Kinh Hoa kỳ lạ nói: “Trước mặt ta thì
tiện nói sao? Ta cảm thấy ta cũng là người ngoài!”
Lưu Diễm: “... Muội không muốn đi sao? Ta
nghe nương nương nói, muội cứ luôn nhìn chằm chằm Lục Tuyền, nhìn đến mức làm
người ta thấy ngượng ngùng, ta còn tưởng rằng muội…”
“Người nghĩ ta thế nào vậy hả?” Hứa Kinh
Hoa trợn mắt, chọc chọc chính mình: “Tuy rằng trông ta không giống, nhưng ta
cũng là con gái đấy!”
Lưu Diễm: “?” Nàng ấy nói gì vậy?
“Ta chỉ là thấy bộ dạng người ta đẹp, ngày
hôm qua, không phải, hôm trước ở Phúc Tiên Tự lại cứ nhìn người chằm chằm nên
ta mới nhìn thêm vài lần mà thôi.”
“Phúc Tiên Tự gì?” Lưu Diễm bị nàng làm cho
bối rối: “Muội đã gặp nàng ta ở Phúc Tiên Tự?”
“Đúng vậy! Chính là cô gái mặc váy đỏ cứ
nhìn chằm chằm người, ta nói với người, người lại không tin.” Hứa Kinh Hoa hừ
một tiếng: “Hơn nữa, trưởng công chúa nói đang ăn chay, chắc chắn là trưởng
công chúa dẫn nàng ta đến Phúc Tiên Tự.”
“Nhưng làm thế nào mà nàng ta nhận ra ta?
Ngay cả phủ trưởng công chúa ta cũng chưa từng đi qua.”
Hứa Kinh Hoa lấy một quả hạnh*, vừa ăn vừa
nói: “Không phải người đã từng đến Lý gia sao? Có lẽ là nàng ta trốn ở đâu đó
nhìn trộm người đó, hì hì.”
(*Mơ
châu Âu, mơ tây, mơ hạnh hay hạnh, tên khoa học Prunus armeniaca L., do được
trồng phổ biến ở Armenia cổ đại.) Lưu Diễm: “...” Cười lưu manh thế không
biết. “Chờ đã, ban nãy muội nhấn mạnh mình cũng là con gái, là có ý gì?”
“Ta mới là người nên hỏi người có ý gì đó?
Ta thấy em họ người xinh đẹp, cũng chỉ nhìn thêm hai lần, cũng đâu có cưới được
người ta…”
Lưu Diễm suýt chút nữa thì bị nàng làm cho
sặc, vội vàng ngăn lại: “Muội đang nghĩ cái gì vậy hả? Ta chỉ là muốn nói, muội
cũng nên kết giao một vài người bằng hữu mới, nếu như thấy Lục Tuyền hợp ý, thì
không ngại nhân cơ hội này nói thêm vài câu.”
“Thôi.” Hứa Kinh Hoa khoát tay áo: “Cô
nương ấy tâm cao khí ngạo, lại còn xinh đẹp như vậy, nhất định là không hợp với
ta. Nhưng mà chắc là hợp với người đó.”
Lưu Diễm: “...”
Hứa Kinh Hoa ăn xong một quả hạnh, thấy
ngon liền vứt hạt đi, lấy thêm hai quả nữa, một quả đưa cho Lưu Diễm, một quả
nhét vào miệng mình.
Lưu Diễm nhận lấy, cắn một miếng, chua đến
nhíu mày: “Chua như vậy mà muội cũng ăn được?”
“Ngươi cắn phần đỏ này này, chỗ này ngọt.”
Lưu Diễm xoay quả hạnh, quả thật mặt kia có
chỗ đỏ, hắn cắn một miếng nhỏ, là vị chua ngọt. Nhưng phần đỏ cũng chỉ to có
xíu, còn lại thật sự quá chua, hắn ăn không nổi, liền đặt ở một bên, bưng nước
trà lên uống vài ngụm.
“Muội rốt cuộc có đi cùng ta không?”
“Ta cảm thấy ta đi thì không thích hợp lắm.
Người ở trước mặt ta, không có gì là không thể nói, nhưng Lục cô nương thì
sao?”
“Nàng ta không nói gì là tốt nhất.”
“...”
“... Không phải người vừa nói, là muốn nói
chuyện rõ ràng sao?”
Lưu Diễm gật đầu: “Ta muốn nói chính là để
nàng không cần răm rắp nghe theo sự sắp xếp của Lý gia và trưởng công chúa, cứ
sống tốt cuộc sống của mình. Lý gia rất có thể sẽ xuyên tạc về cái chết của mẫu
hậu ta, lừa gạt nàng ta, nên cần phải giải thích rõ những thứ này. Nếu nàng ta
chịu nghe, ta sẽ cho người đưa tỷ đệ bọn họ trở về Kiến Khang, cảnh cáo phụ
thân nàng ta một chút.”
“Nếu nàng ta không chịu nghe thì sao?”
“Vậy ta cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
“Lời này người đừng nói quá sớm.” Hứa Kinh
Hoa ăn hạnh xong, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.