“Không có. Mà cho dù có nói, ta cũng không biết.” Hứa Kinh Hoa cúi đầu, tiếp tục chép thơ, không nhìn thấy vẻ thất vọng chợt lóe lên trên gương mặt Lưu Diễm. “Người muốn biết thì tự mình đi hỏi nương nương đi. Muội đang chờ khi nào người rảnh, muốn hỏi sở thích của người một chút đó.”

Lưu Diễm vừa mới được lập làm Thái tử, trong đầu đều là chuyện đại triển quyền cước*, kiến công lập nghiệp, đến tận lúc này mới ý thức được, Đông cung còn thiếu một nữ chủ nhân. Mà với tuổi của hắn, chuyện này đúng là khó có thể kéo dài được.

(*Đại triển quyền cước - 大展拳脚: tự do tự tại, không bị ràng buộc để làm việc lớn.)

Nhưng phụ hoàng và nương nương cũng chưa từng nói qua với hắn là sao? Tại sao phải lặng lẽ chọn? Chờ lát nữa hồi cung, hắn nên đến chỗ nương nương hỏi thăm tình hình, hay là nên đi tìm phụ hoàng đây?
Hứa Kinh Hoa chép xong lần cuối cùng, buông bút xuống, ngẩng đầu lên thì thấy ngay bộ dạng Lưu Diễm đang cau mày như là có điều gì phải suy nghĩ.

“Người đang nghĩ gì vậy? Lo lắng chuyện lập thê sao?” Nàng cười hì hì hỏi.

Lưu Diễm: “...”

Vừa nãy hắn chắc chắn là bị hoa mắt, nha đầu này có dáng vẻ thiếu nữ chỗ nào hả? Chỉ được cái vỏ ngoài!

Hắn tiện tay cầm lấy tờ giấy Hứa Kinh Hoa đang phơi, kiểm tra một lần, chỉ chỉ: “Muội mới học được nửa tháng, chữ khó như này cũng biết viết?”

“Để ta tự viết một mình thì chắc chắn là không viết được nhưng đây là sao chép mà đúng không? Tống tiên sinh nói, nếu để cho ta giống như Mông Đồng mỗi ngày học mấy chữ thì quá chậm. Ngoài ra, ngài ấy còn dạy ta học thuộc lòng một số bài thơ, bài hát, học thuộc xong thì cho ta chép bài. Ngài ấy dạy ta cách viết bút thuận*, nói là chép nhiều lần thì sẽ quen tay.”

(*Bút thuận: chỉ thứ tự nét trước sau khi viết một chữ Hán hoặc các hệ thống chữ viết khác phái sinh từ chữ Hán. Nét bút là hoạt động di chuyển của bút (hoặc phấn,...) trên giấy (hoặc bảng,...).

Hứa Kinh Hoa vừa nói vừa rửa bút: “Người chỉ lấy một quả đào sao?”
“Ừm, mang cho muội ăn.”

“Ta ăn người nhìn, không hay lắm nhỉ?” Hứa Kinh Hoa rửa bút xong, treo bút lên giá: “Chúng ta ra đình phía sau ngồi đi, tiên sinh không cho ăn ở đây đâu.”

Lưu Diễm gật gật đầu, giúp nàng đè tờ giấy vừa viết xong xuống, đi theo Hứa Kinh Hoa cầm đào ra khỏi thiên sảnh, đi về đằng sau một đoạn thì gặp được Thúy Nga.

“Điện hạ, quận chúa. Nô tỳ vừa cắt chút dưa hấu và đào mà điện hạ mang đến, đang muốn đi xem quận chúa làm bài xong chưa.”

Hứa Kinh Hoa nhìn thấy trên bàn đá trong đình đã bày sẵn một đĩa dưa hấu, một đĩa đào, còn có trà để giải khát, cười nói: “Vẫn là tỷ tỷ chu đáo. Thái tử điện hạ, mời ngồi. Ấy, người có muốn ở lại ăn trưa không?”

Lưu Diễm dừng bước, lẳng lặng hỏi Thúy Nga: “Tống tiên sinh đâu?”

“Ngài ấy về phòng rồi ạ.” Thúy Nga liếc mắt nhìn phòng chính phía sau, nhỏ giọng đáp.

Lưu Diễm lại hỏi Hứa Kinh Hoa: “Bình thường hai người ăn cơm như th�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play