Nói chuyện với
Ngũ thúc về sự ra đi của mẫu hậu, trong lòng Lưu Diễm vẫn còn giữ lại một nửa,
nửa còn lại vẫn khó chịu, không buồn không vui. Mà một nửa này, hắn chỉ muốn
nói cho người bên cạnh nghe.
“Nàng còn biết
đánh cả đàn cổ. Phụ hoàng kể, hồi mang thai ta, mỗi ngày nàng đều phải đàn nửa
canh giờ cho ta nghe. Hy vọng ta không giống phụ hoàng, chẳng hiểu chút gì về
âm luật.”
Hứa Kinh Hoa
cùng hắn nhìn tường thành, chỉ yên lặng nghe.
“Nàng để lại di
thư, mong nương nương nuôi nấng ta, còn nói cứ dạy dỗ ta giống với Ngũ thúc,
không được bởi vì nàng mà yêu thương chiều chuộng ta quá mức.”
“Nàng hy vọng
sau khi thu phục được Thần Đô, phụ hoàng có thể chôn cất nàng ở núi Bắc Mang.
Như vậy thì nàng có thể dõi theo đô thành và chúng ta ở đó.”
Lưu Diễm quay
đầu nhìn về phía Hứa Kinh Hoa: “Phụ hoàng nói, cho dù chỉ là vì mẫu hậu, chúng
ta cũng phải làm cho Thần Đô khôi phục lại sự hào quang của xưa kia.”
Nghe âm thanh
của hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ, Hứa Kinh Hoa quay đầu, cười hỏi: “Đây là phụ
tử đồng tâm sao?”
Lưu Diễm dường
như có chút ngượng ngùng: “Trước đây… Là do ta nghĩ quá nhiều… Phụ hoàng đã
quyết định lập ta làm Thái tử.”
Hứa Kinh Hoa
ngạc nhiên: “Tuyệt vời quá! Chúc mừng Thái tử điện hạ!”
Lưu Diễm cười
cười, lắc đầu: “Hiện tại còn chưa thể gọi như vậy. Hôm nay phụ hoàng sẽ cùng Tể
tướng bàn bạc để soạn chỉ. Sau khi tuyên chỉ mới…”
“Dù sao cũng đã
quyết định rồi, nơi này cũng không có người ngoài.” Hứa Kinh Hoa nói xong, hai
tay ôm quyền: “Sau này xin điện hạ chiếu cố nhiều hơn!”
“Không, hẳn là
xin quận chúa muội chiếu cố ta nhiều hơn mới đúng. Phụ hoàng đã mời Tống tiên
sinh về làm Thái phó cho Thái tử. Về sau có gì khó khăn, ta muốn đến phủ muội
thỉnh giáo. Mong rằng muội không chê ta phiền.”
“Mời Tống tiên
sinh làm Thái phó cho người sao? Vậy sao không dứt khoát mời ngài ấy về Đông
cung? Ông lão này, hôm qua trở về thế mà không chịu nói một câu, miệng cũng kín
thật.”
Lưu Diễm nói:
“Tống tiên sinh không muốn làm chậm trễ muội làm bài tập. Hơn nữa bên ta có thể
nhất thời sẽ…”
“Từ từ đã, nói
vậy chúng ta có phải coi như là đồng môn rồi không?”
Tâm trạng của
Lưu Diễm lúc này đang vui sướng quá mức, không phát hiện phía trước có bẫy, gật
đầu nói: “Đương nhiên.”
“Vậy người phải
gọi ta là sư tỷ!
Lưu Diễm: “...”
Hứa Kinh Hoa
thẳng lưng: “Ta bái sư trước người, tức là vào sư môn trước. Ta là sư tỷ nha!”
Lưu Diễm đang
không nói nên lời, đoàn người Tề Vương lại vừa kịp đuổi tới, Hứa Kinh Hoa lập
tức tìm Tề Vương khoe: “Thúc phụ, Đại điện hạ cũng bái Tống tiên sinh làm thầy.
Hắn nhập môn muộn hơn ta, có phải nên gọi ta là sư tỷ không?”
“Đương nhiên
rồi!” Tề Vương nhịn cười: “Nhập môn trước là lớn hơn, Lưu Diễm mau gọi sư tỷ
đi.”
Chú cháu hai
người này hợp tác với nhau, Lưu Diễm tự biết không đấu lại được, xoay người lên
ngựa: “Đi thôi. Coi chừng Tống tiên sinh nổi giận, quay về lấy thước đánh
muội.”
“Người không
biết lớn nhỏ, không chịu gọi sư tỷ, ta sẽ mách tiên sinh đánh người trước!” Hứa
Kinh Hoa vặn lại, trèo lên ngựa đuổi theo sư đệ Lưu Diễm.
Tề Vương bên
cạnh chỉ cười ha ha, thấy tình huống này thì cực kỳ sung sướng.
Hứa phủ ở phía
đông bắc của thành, sau khi vào thành rất nhanh đã tới nơi. Lưu Diễm từ xa nhìn
thấy cổng lớn Hứa phủ, nói với Hứa Kinh Hoa: “Ta không vào đâu. Nương nương bảo
ta về sớm một chút, phụ hoàng có thể sẽ tìm ta.”
“Người bận thì
cứ về đi!” Hứa Kinh Hoa cười hì hì vươn tay, làm tư thế mời: “Cũng không phải
người ngoài, sau này người rảnh rỗi, muốn đến lúc nào mà chẳng được? Nhà sư tỷ
mà.”
Tề Vương bật
cười khoái chí, lại không phát hiện ra lời này có gì không đúng.
Lưu Diễm quay
đầu trừng Ngũ thúc một cái, nói với Hứa Kinh Hoa: “Vậy ta hồi cung trước. Chờ
đến ngày hưu mộc* sẽ đến thăm muội và
Tống tiên sinh.” Nói xong thì dẫn theo tùy tùng rời đi.
(*Hưu mộc - 休沐: ngày nghỉ ngơi
và tắm rửa. Thời Tần, Hán, người ta có thói quen ba ngày gội đầu một lần, năm
ngày tắm một lần. Bởi vậy nên cứ năm ngày, triều đình sẽ cho các triều thần
nghỉ một ngày, được gọi là ngày hưu mộc. Nguồn: Baidu)
Hắn đoán quãng
thời gian sau này của mình chỉ sợ rằng không thể giống như trước kia, ngày ngày
đi học đọc sách, ngày hưu mộc có thể xuất cung thăm bạn bè, cho nên tạm thời
thay đổi cách xưng hô. Nhưng không ngờ được rằng, từ lần hồi cung này cho đến
lúc gặp lại Hứa Kinh Hoa, lại là nửa tháng sau.
Trong nửa tháng
này, đầu tiên là Lưu Diễm được chính thức sắc lập làm Thái tử. Tiếp theo thì
bận rộn một số việc vặt như may đo quan phục Thái tử, chuyển vào Đông cung. Chờ
đến quan phục làm xong, lại là lễ chính thức sắc phong, đi tế bái Tiên đế và
Hoàng hậu Mẫn Liệt, rồi tiếp nhận nhân sự mới được bổ nhiệm của Đông cung. Đợi
đến lúc hắn rốt cuộc cũng có thể nhàn rỗi mà thở ra một hơi, mới phát giác vậy
mà đã đến tháng sáu.
“Mấy ngày nay,
Quận chúa Nghi Dương không tiến cung thỉnh an Thái hậu sao?” Lưu Diễm nhớ tới,
hỏi Dương Tĩnh.
“Bẩm điện hạ,
Quận chúa cách một hai ngày sẽ tiến cung vấn an nhưng nàng hay đến trễ. Bình
thường sẽ đến rồi dùng bữa trưa cùng Thái hậu nương nương mà lúc đó điện hạ lại
bận mất rồi.”
Bảo sao hắn
cũng không gặp được một lần, Lưu Diễm quay đầu nhìn sắc trời: “Lần trước muội
ấy tới là khi nào?”
Dương Tĩnh:
“...Hôm qua ạ.”
Vậy thì hôm nay
chắc là sẽ không vào cung. Lưu Diễm ngẫm lại, ngày mai hắn phải theo phụ hoàng
lên triều nghe các triều thần bẩm báo, liền gọi Tiền Vĩnh Phương tới, bảo ông
ta đến điện Càn Nguyên, nói hắn muốn xuất cung gặp Tống tiên sinh.
Tiền Vĩnh
Phương đi một chuyến, lúc trở về trên tay lại mang theo một giỏ thủy mật đào*
tươi: “Từ công công nói, Hoàng thượng bảo điện hạ đừng mang tay không mà đi,
vừa lúc có ít thủy mật đào mới được cống lên, liền đưa tiểu nhân một giỏi mang
về.”
(*Thủy mật đào - 水蜜桃: quả đào chứa nhiều nước,
cùi ngọt như mật nên có tên gọi như vậy. Nguồn: Baidu)
“Vậy thì mang
theo đi. Đúng rồi, quả dưa hôm qua ăn cũng không tồi. Còn không?”
“Còn ạ, để tiểu nhân đi lấy.” Dương Tĩnh đi lấy về cả một giỏ.
Lưu Diễm để
Tiễn Vĩnh Phương ở lại, còn mình dẫn theo Dương Tĩnh cùng mấy thị vệ lặng lẽ
xuất cung, cũng không đánh tiếng trước liền đến thẳng Hứa phủ.
Thanh Mai nghe
thấy người đến bèn ra đón. Hắn cũng không dám nói lớn, chỉ thấp giọng hỏi:
“Quận chúa với Tống tiên sinh đâu? Trong lớp học hả?”
“Vâng, đang ở trong
viện của của Tống tiên sinh ạ.”
Hứa phủ vốn
không có nhà cho khách, lại không thể để lão tiên sinh ở hậu viện. Cho nên sau
khi Tề Vương nhận được tin Tống Hoài Tín được mời đến dạy Hứa Kinh Hoa đọc sách
liền mua luôn nhà dân ở phía tây Hứa phủ, sửa sang lại thành nhà cho khách. Sau
đó mở một cánh cửa trên bức tường phía tây để thuận tiện qua lại.
Nhà khách có
hai sảnh, Hứa Kinh Hoa mỗi ngày đều học ở thiên sảnh. Lưu Diễm không gọi người
ra ngoài mà bảo Thanh Mai dẫn đường, lặng lẽ đến cửa thiên sảnh, lại nghe thấy
Hứa Kinh Hoa đang nói chuyện ở bên trong.
“Bài thơ này
viết không đúng.”
Mới có nửa
tháng thôi mà muội ấy đã biết bình thơ rồi ư? Lưu Diễm khiếp sợ, liếc mắt nhìn
Thanh Mai.
Thanh Mai chỉ
cúi đầu cười trộm.
Bên trong
truyền đến giọng nói của Tống Hoài Tín, rõ ràng là đang cố nén cơn tức giận:
“Lại không đúng! Được rồi, ngươi nói đi, không hiểu chỗ nào?”
“Cái đoạn ‘lạnh
như nước’ này không đúng. Nước có nóng có lạnh, dựa vào đâu mà lại nói là lạnh
như nước được?”
“Ta vừa nói bài
thơ này tên gì?”
“Tên là “Chiều
thu” nha.”
“Chiều tối mùa
thu, nước có lạnh không?”
“Vậy còn phải
tùy xem nước ở đâu chứ. Tôi nghe nói có một loại suối, cho dù là mùa đông thì
nước cũng vẫn nóng.”
Tống Hoài Tín
một lúc lâu cũng không lên tiếng, Lưu Diễm mím môi nhịn cười, chờ Tống lão tiên
sinh tung chiêu.
Kết quả thế mà
Tống lão tiên sinh còn chưa mở miệng, thì Hứa Kinh Hoa đã cho rằng mình thắng:
“Thực ra thì bài thơ này muốn sửa cũng dễ thôi…”
Bên trong “rầm”
một tiếng, dường như là tiếng Tống lão tiên sinh vỗ bàn: “Ngươi dám sửa cả thơ
của Đỗ Thập Tam*, ta thấy ngươi là…”
(*Đỗ Thập Tam: bút danh khác của nhà
thơ nổi tiếng thời Vãn Đường - Đỗ Mục. Các tác phẩm tiêu biểu của ông có thể kể
đến như “A Phòng cung phú”, “Quá Ly Sơn tác”... Ông được người đời gọi là “Tiểu
Đỗ”, để phân biệt với “Lão Đỗ” Đỗ Phủ.)
“Này này này,
ngài làm gì đó? Từ từ nói chuyện hẳn hoi, không thể động chân động tay nha!”
Lưu Diễm nghe
thấy âm thanh không đúng, vội vàng bước đến gõ cửa: “Tiên sinh, ngài có bận
không?”
Thanh Mai theo
sát phía sau, nhấc rèm trúc lên, chỉ thấy trong phòng có hai thầy trò, một đứng
một ngồi. Lão tiên sinh đang đứng, tay cầm thước đặt trên bàn, thiếu nữ thì
ngồi ngửa ra sau, lưng dán sát vào ghế, bộ dáng có vẻ là đang sợ hãi.
Một lớn một nhỏ
đồng loạt quay đầu, nhìn thấy vị khách ngoài cửa. Người lớn có chút kinh ngạc,
còn người nhỏ thì vừa ngạc nhiên lại vừa vui mừng.
“Đây là khách
quý từ đâu đến vậy?” Hứa Kinh Hoa nhảy dựng lên, muốn ra ngoài nghênh đón.
Tống Hoài Tín
giơ thước ra chặn nàng: “Ta nói như thế nào hả? Phải có dáng vẻ!”
“À…” Hứa Kinh
Hoa tùy tiện kéo tay áo, hai tay xếp chồng lên nhau, quỳ gối hành lễ với Lưu
Diễm đã tự mình đi vào: “Thái tử điện hạ vạn phúc.”
Thái tử điện hạ
sợ tới mức suýt nữa thì tự mình vấp ngã, lại còn “vạn phúc”.
“Chuyện gì thế
này? Mau đứng dậy đi!:
Hứa Kinh Hoa
cười ra tiếng: “Ta biết hắn sẽ như thế này mà.”
Tống Hoài Tín:
“...Sau này điện hạ sẽ quen thôi.”
Lão ta nói xong
cũng buông thước xuống, hành lễ với Lưu Diễm. Lưu Diễm vội vàng đỡ lấy, cười
khổ nói: “Ta không quen được. Kinh Hoa trước kia như thế nào thì sau này cứ như
thế đó.”
“Không thể bỏ
những lễ nghi như này! Ngày thường cứ coi nhẹ, đến lúc đứng trước nhiều người
nhất định sẽ mắc sai lầm.” Tống tiên sinh không chịu nghe theo.
Lưu Diễm lén
lút lắc đầu với Hứa Kinh Hoa, ý bảo nàng không cần phải nghe lời của lão tiên
sinh cổ hủ này.
Hứa Kinh Hoa
lại đang đánh giá hắn. Thái tử điện hạ mặc một thân áo bào màu đỏ, bên hông đeo
đai ngọc, tư thế oai hùng, hăng hái bùng nổ. Chỉ mới có nửa tháng không gặp mà
trông như lớn lên mấy tuổi vậy.
Thái tử điện hạ
cũng cảm thấy Hứa Kinh Hoa dường như đã thay đổi ở đâu đó. Nàng đứng ở đó, tủm
tỉm mỉm cười. Trên người vẫn đang mặc áo hiếu*, áo làm từ lụa trắng,
váy là loại vải lanh mịn, không một chút hoa văn. Tóc kết thành hai búi**, bên
rủ xuống một sợi tóc, trước trán để mái, trông rất ra dáng một thiếu nữ.
(*Áo hiếu -穿孝: áo tang
**Búi tóc] - 鬟:
kiểu tóc chải thành búi tròn, dành cho phụ nữ chưa chồng thời )
Ừm… Nàng vốn là
thiếu nữ mà. Chỉ là lúc trước trông không giống lắm, cho nên đột nhiên như này,
Lưu Diễm có chút không quen.
“Điện hạ đột
nhiên đến thăm, không biết có việc gì không?” Tống Hoài Tín lên tiếng, phá tan
sự yên tĩnh quỷ dị này.
“À. Tiên sinh
ngài đã được phong làm thái phó của Thái tử, ta đương nhiên phải tới cửa bái
phỏng. Chỉ là mấy ngày nay bận rộn, chưa có thời rảnh, kéo dài đến tận hôm nay,
mong tiên sinh chớ trách.”
Tống Hoài Tín
nói: “Điện hạ khách sáo rồi. Có gì ngài cứ phân phó cho người đi triệu thần vào
Đông cung là được.”
“Như vậy sao
được? Thời tiết nóng bức như thế này, làm sao có thể để tiên sinh bôn ba vất
vả? Cứ để ta đến gặp ngài là được rồi.” Lưu Diễm nói xong lại nhìn về phía Hứa
Kinh Hoa: “Gần đây Kinh Hoa học hành như thế nào? Vừa nãy ta nghe thấy muội
muốn sửa thơ của Đỗ Mục, không biết là sửa như nào đây?”
Hứa Kinh Hoa
liếc mắt nhìn Tống Hoài Tín đang tức xì khói, cười he he hai tiếng: “Dễ lắm
nha, đổi thành ‘Màu tối thềm trời như nước lạnh’ là được rồi.”
(Câu thơ gốc: “Thiên nhai dạ sắc lương
như thủy”, Hứa Kinh Hoa muốn đổi thành “Thiên nhai dạ sắc như lương thủy”)
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.