Ẩn sĩ tên là Tống Hoài Tín, là một vị
công tử ham mê đọc sách rất có danh vọng. Triều đình thực hiện việc cải cách
đánh thuế lao dịch, cũng đều xuất phát từ vị ẩn sĩ này.
“Vậy tại sao người đó không làm quan
lớn?” Hứa Kinh Hoa tò mò: “Còn trốn ở trong núi làm ẩn sĩ ư?”
“Tiên đế cùng phụ hoàng đều muốn triệu
ông ấy vào triều, nhưng Tống tiên sinh quyết tâm trở về cố hương. Vì mẫu thân
và phụ thân của ông ấy đã chết trong cuộc nổi loạn nên ông ấy muốn để tang
trong vòng sáu năm, hiện giờ mới chỉ đủ ba năm.” Lưu Diễm giải thích.
“Qua hơn hai mươi năm mới giữ đạo hiếu
cũng được sao?”
“Vì khi đó đất nước đang gặp nạn, không
thể phục tang, sau đó chỉ cần bổ sung là được. Lúc xảy ra cuộc nổi loạn, Tống
tiên sinh đang theo học ở Thục Trung, cho nên tránh thoát một kiếp nạn, sau đó
lại đi đến phía Bắc đến Tương Dương, làm việc dưới trướng vị thứ sử Lương Kiến,
trợ giúp rất nhiều người. Việc đánh thuế lao dịch đã từng thực hiện tại Tương
Dương, nhưng việc này tổn hại rất lớn với gia tộc quyền quý, mà Lương Kiến dưới
áp lực của các gia tộc lớn, không lâu sau liền ra lệnh cấm với việc đánh thuế
này, Tống tiên sinh cũng bị bài trừ ra khỏi Tương Dương.”
Hứa Kinh Hoa cảm thấy có chút kỳ quái:
“Chế độ mới làm tổn hại đến gia tộc quyền quý sao? Vậy vì sao tiên đế lại thi
hành?” Hoàng thất không phải gia tộc quyền quý lớn nhất à?
“Bởi vì không tổn hại đến quyền quý thì
sẽ tổn hại quốc gia. Luật thuế trước kia là thu theo hộ theo đinh, cũng giống
như ở Hoài Nhung, dựa theo số đinh chia ra làm ruộng, không được tùy ý mua bán,
lại dựa theo số đinh để nộp thuế. Ngoài mặt thì vẫn là công bằng, cũng có thể
chuyển giao được cho nhau. Nhưng nếu giống như những người ở xã Thần Nông,
ruộng đất bị lấn chiếm, thuế vẫn thu theo số đinh…”
“Vậy thì nghèo cũng chết, mà giàu có
càng chết rồi.”
“Không chỉ như thế, trước đó người xâm
lấn nhiều đất đai không cần nộp thuế nhiều, còn người bị lấn chiếm đất đai, sớm
muộn gì cũng không sống nổi. Triều đình thu thuế ít đi thì không đủ ngân khố,
dân nghèo không đủ đóng thuế vẫn phải chịu cảnh nghèo đói, từ đó sẽ khó tránh
những cuộc nổi loạn…” Lưu Diễm lắc đầu thở dài: “Tiền triều hưng thịnh hay suy
vong, ít nhiều đều từ đó mà ra.”
Hứa Kinh Hoa hiểu ra: “Thì ra hoàng gia
và nhân dân chúng ta ở cùng một phe.”
Lưu Diễm cười nói: “Không sai. Chỉ có
dân cường nước mạnh, quốc gia mới an ổn.”
“Vậy luật mới là gì?”
“Luật mới, đơn giản mà nói, chính là
dựa theo trên số gia sản mỗi hộ đang có để đánh thuế, mà không cần phải tính số
đinh.”
“Cách này tốt!”
“Còn có lao dịch, cũng không còn ấn
định theo từng hộ nữa mà là theo số lượng đất đai, còn có thể miễn nộp thuế.
Như vậy số hộ rút đinh tuy nhiều, nhưng vì có thể miễn nộp thuế, người ta vẫn
có thể thuê lưu dân không có đất để làm việc, như vậy lưu dân vẫn có thể sống
sót, không đến mức thành loạn.”
Hứa Kinh Hoa tán thưởng không thôi:
“Tống tiên sinh này cũng quá lợi hại! Lại có thể nghĩ ra phương pháp chu toàn
như vậy!”
“Đúng vậy. Vì thế, ta rất muốn đến thăm
trực tiếp, xin thỉnh giáo một chút.”
“Ta cũng muốn đến xem vị Tống tiên sinh
lợi hại này trông như thế nào.”
“Vậy chúng ta liền giả danh huynh muội
đang đến phía Bắc thăm người thân...:”
“Huynh đệ!” Hứa Kinh Hoa sửa chữa.
Lưu Diễm nhìn nàng, quả thật không có
một chút dáng vẻ nào của một nữ nhi, gật đầu đồng ý: “Được, huynh đệ đi thăm
người thân ở phía Bắc, tình cờ đi ngang qua, nghe nói Tống tiên sinh ở đây ẩn
cư, mạo muội đến cửa, muội nhớ đến lúc đó phải gọi ta là ca ca, đừng có lỡ
miệng.”
“Ca ca, hay thôi bỏ đi…” Hứa Kinh Hoa
không quá tình nguyện: “Hơn nữa hai chúng ta không hề giống nha ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.