Quận Chúa Kinh Hoa

Chương 36


9 tháng

trướctiếp

Lưu Diễm phát giác Tống Hoài Tín không dễ lừa gạt, liền tạm thời chỉnh lý do, nói mình lần này là đưa biểu đệ đi thăm người thân, lời này ít nhất một nửa là thật, hơn nữa cái tên "Vương Anh" này là hai người hắn bịa đặt, không giống Hạ Dụ Minh thật sự đi thăm người thân, vạn nhất Tống Hoài Tín hỏi thăm thân thích gì sẽ dễ dàng bị vạch trần.

Lại đáp lại câu nói của Tống Hoài Tín: "Các hoàng tử đều rất giỏi, bá phụ nhà  ta được thánh thượng trọng dụng, ủy thác trọng trách, chỉ có tận tâm mà thôi.”

Người này cư nhiên khoe khoang, còn nói mình hiếu học, Hứa Kinh Hoa tính toán nhớ kỹ tiết này, chờ trở về muốn chê cười Lưu Diễm.

Tống Hoài Tín lại cảm thấy câu trả lời này rất kiêu căng, Hạ Văn Thao vốn là người cực kỳ cẩn thận, cháu trai của hắn trả lời như vậy, mới là gia giáo Hạ gia.

"Nhưng mà mấy ngày trước, trong kinh có dịch bệnh, nghỉ học mấy ngày, về sau Lý thừa tướng lại bất hạnh qua đời, Thánh thượng liên tục sai hoàng tử trí tế..."

Tống Hoài Tín kinh hãi: "Lý thừa tướng qua đời? Chuyện này xảy ra khi nào?”

"Vâng. Tháng trước mắc bệnh nặng qua đời, đã được một tháng." Thần sắc Tống Hoài Tín biến ảo bất định, Lưu Diễm lại nói tỉ mỉ một chút: "Lý thừa tướng vốn thân thể vẫn rất khỏe mạnh, ai cũng không nghĩ tới ngài ấy sẽ nhiễm bệnh dịch, còn không thể chống đỡ được. Thánh thượng vì thế mà bỏ triều ba ngày, truy tặng Lý thừa tướng làm Lâm Kỳ Vương..."

Ánh mắt Tống Hoài Tín thất kinh nhìn Lưu Diễm : "Thêm hà cớ gì?”

"Văn Trang."

Hai bên lông mày dài của lão giật giật, vuốt hàm râu cằm lại giãn ra, thở dài nói: "Lão ta nghe nhiều tang thư. Mười mấy năm trước, ta may mắn được người giới thiệu được bái kiến Lý thừa tướng, đáng tiếc Lý Tương Thời công vụ bận rộn, chưa từng nói chuyện sâu với nhau.”

Đây không phải là nói ông và Lý thừa tướng không quen sao, Hứa Kinh Hoa không muốn nói nữa Lý thừa tướng cũng là nhiễm bệnh qua đời, làm cho nàng nhớ tới cha liền xen vào nói: "Người nhìn không già a! Ta thấy bộ râu tóc của ông không có nhiều sợi trắng.”

Lưu Diễm cười phụ họa: "Đúng vậy, tiên sinh so với bá phụ nhà ta chỉ lớn hơn mấy tuổi thôi? Đang ở tuổi tráng niên* thì phải.”

*Ý nói độ tuổi sung sức nhất

“Ngồi trước mặt tuổi trẻ các ngươi, nào dám nói tráng niên cái gì?”

Tống Hoài Tín cười khoát khoát tay áo, đúng lúc này Trịnh bá bưng trà hoa nhài tới, lão ta liền mời khách nhân uống trà: "Sắc trời không còn sớm, uống trà xong, các ngươi sớm xuống núi, thay ta thăm hỏi bá phụ ngươi.”

Lưu Diễm cười nói: "Thật vất vả mới gặp được tiên sinh, k

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp