“Không dám trèo cao.”
“...”
Chuyện đã giữ trong lòng từ lâu, rốt
cuộc cũng có thể nói ra, Hứa Kinh Hoa cảm thấy thoải mái hơn không ít. Hơn nữa
Lưu Diễm không nhìn nàng với ánh mắt khác thường, coi như việc này cũng không
quá lớn, càng khiến Hứa Kinh Hoa thả lỏng, đùa giỡn nói: “Cùng lắm thì tá túc
nhờ họ hàng xa thôi.”
“Đi lại nhiều cũng không xa lắm.” Lưu
Diễm liếc mắt nhìn Đông Sơn một cái: “Nếu không, chúng ta trở về đi?”
Nghe giọng điệu do dự của hắn, Hứa Kinh
Hoa biết rõ còn cố hỏi: “Về đâu?”
Lưu Diễm quay đầu lại nhìn nàng, hỏi:
“Thế muội muốn về đâu?”
“Ta đâu có muốn trở về.”
Thật sự rất kỳ quái, càng đi về phía
Bắc, Hoài Nhung cách nàng càng ngày càng xa, giống như sẽ không thể trở về
được.
Mà kinh thành, vẫn không xa không gần
như vậy, càng khiến nàng thương nhớ cố hương nhiều hơn.
“Cũng không phải rất muốn trở về, nhưng
có chút…” Lưu Diễm dừng một chút, thoáng cúi đầu, lộ ra một tia ngượng ngùng
cười cười: “Vừa rồi nghe muội thổi khúc nhạc kia, ta có chút nhớ thương nương
nương.”
“Phỉ phui miệng người! Nói bậy cái gì
vậy, khúc nhạc đó dành cho người đã mất mà.”
“Lúc đó không biết tại sao.” Lưu Diễm
giải thích: “Nghe muội thổi xong liền thấy rất nhớ nhung, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.