Lúc trước Hoàng Thượng cũng là con trai
của Thái tử, cũng là do Thái hậu là nhũ mẫu bảo vệ mới có thể sống sót. Lưu
Diễm ra đời không lâu thì mẹ đẻ cũng chết.
Hứa Kinh Hoa nhịn không được liền hỏi:
"Người kể câu chuyện này là có ý gì?”
"Đúng lúc đọc sách nhìn thấy đoạn
này, không có ý nghĩa gì cả."
Thấy Hứa Kinh Hoa giống như không tin,
Lưu Diễm liền cầm sách đưa cho nàng: "Không tin thì muội tự nhìn
xem."
Hứa Kinh Hoa: "... Người cố ý làm
vậy phải không?"
"Cố ý cái gì?"
"Người nói xem cố ý cái gì?"
Hứa Kinh Hoa mở quyển sách ra rồi nói: "Những thứ này nó biết ta, ta có
biết nó không?"
*Ý nói nữ chính không biết đọc chữ Lưu Diễm không nhịn được cười:
"Xin lỗi, ta quên mất!"
Hứa Kinh Hoa không tin là hắn quên,
người này chắc chắn là cố ý! Nhưng nàng không bị vướng mắc ở chuyện này, tiếp
tục hỏi hắn: "Người không cảm thấy Văn Thành Đế, nhũ mẫu Thường thị, còn
có tiểu Thái tử có chút quen thuộc sao?"
"À, muội nói cái này sao?"
Lưu Diễm làm ra vẻ bừng tỉnh.
"Cảnh ngộ có chút tương đồng nhưng
mà đại cuộc bất đồng. Người bây giờ càng không phải là người khi xưa."
Thái tử của gia tộc Thác Bạt bị dọa
chết, Thái tử của gia tộc họ Lưu lại xuống phía nam kế vị hoàng đế, còn cố hết
sức trị vì thu phục giang sơn. Bây giờ khi đăng cơ cũng không phải là một đứa
trẻ ngây thơ phó mặc cho người khác quản. Phong nhũ mẫu làm Thái hậu là vì chấp
niệm của người. Ngoài Lưu Diễm thì không ai rõ ràng hơn, thật ra Thái hậu không
muốn ngồi vào vị trí đó.
Thái độ của hắn thản nhiên không có gì
khác thường. Nghĩ lại hắn là do Thái hậu nuôi lớn, còn thân thiết hơn so với
Thái hậu và Hoàng Thượng. Hẳn là không phải đang ám chỉ cái chết của mẫu hậu
hắn có liên quan đến Thái hậu nhưng Hứa Kinh Hoa vẫn cảm thấy không đúng.
"Thật sự là do trùng hợp khi người
đọc quyển sách này?"
"Vốn dĩ ta vẫn luôn đọc Hán thư
nhưng đi vội quá nên không mang theo. Sau khi đến Trạch Châu, ta sai người tùy
tiện mua vài quyển nhưng chỉ có quyển này là thú vị." Lưu Diễm giải thích
xong thì hỏi ngược lại: "Nhưng mà muội đang nghi ngờ cái gì? Không phải
nói sẽ tự mình kể chuyện cho ta nghe sao?"
Cũng đúng, lùi một bước mà nói, cho dù
hắn có nghi ngờ Hoàng Thượng hay Thái hậu thì cũng sẽ không nói với nàng, nàng
cũng sẽ không đứng về phía Lưu Diễm.
"Không phải là ta nghi ngờ mà là
bị câu chuyện xưa này dọa sợ, lại có chút tương tự với các người…"
Đột nhiên Lưu Diễm hỏi: "Muội sợ
cái chết của mẫu hậu ta có bí ẩn?"
"Có... Có không?" Hứa Kinh Hoa
lắp bắp hỏi.
"Chắc là không có đâu. Ta nghe nói
Hoàng Thượng rất nhớ thương Hoàng hậu nương nương, nương nương cũng khen Hoàng
hậu nương nương có phẩm chất tốt."
Lưu Diễm có chút kinh ngạc hỏi lại:
"Nương nương nói với muội?"
Hứa Kinh Hoa nghiêm túc gật đầu:
"Đúng vậy."
Nàng vẫn luôn là người có cái ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.