May mắn thay, họ nhanh chóng tìm được
căn nhà tranh để tránh mưa.
Đối mặt với tình cảnh này, cảm xúc thi
ca của Đại Điện hạ bộc phát. Hắn ngâm nga mấy câu thơ: "Thần khởi đông
chinh đạc, khách hành bi cố hương. Kê thanh mao điếm nguyệt, nhân tích bản kiều
sương."
Trích từ "Thương sơn tảo hành" - Ôn Đình Quân.
Bản dịch của Lưu Trọng Nhàn:
"Sớm mờ khuya rộn tiếng chuông,
Người đi thương mến cố hương nhớ nhà.
Quán tranh trăng sáng tiếng gà,
Trong sương in dấu khách qua ván cầu."
Hứa Kinh Hoa vừa lau nước mưa trên y
phục, vừa hỏi: "Đã mấy giờ rồi? Tháng nào rồi? Sương cái gì mà sương? Quê
hương Hoài Nhung ta cũng không còn sương chứ đừng nói chi đến Trung
Nguyên."
"..."
Bởi vì ngày mưa mà Đại Điện hạ có chút
lo lắng về chuyến hành trình này nhưng trong nháy mắt cũng tan biến sạch sẽ.
Hắn quay đầu lại nhìn Hứa Kinh Hoa một
cái, thấy nàng còn mặc bộ y phục nâu ban đầu, ống quần và vai đều bị mưa làm
ướt nên liền đề nghị: "Muội lên xe ngựa thay quần áo đi! Mặc quần áo ướt
bị gió thổi, cẩn thận bị cảm lạnh."
Đại hoàng tử Điện hạ đã chuẩn bị đầy
đủ, ngoại trừ xe kéo hành lý thì còn có một chiếc xe ngựa thoải mái cho người
ngồi. Nếu vừa rồi hộ vệ mở đường không tìm được nhà tranh thì hai người họ sẽ
lên xe tránh mưa.
Hứa Kinh Hoa cũng sợ áo ngoài lại làm
ướt y phục bên trong, khi mặc sẽ khó chịu nên liền cầm túi hành lý lên xe thay
đồ.
Lúc này tùy tùng của Lưu Diễm đã nhanh
nhẹn dựng bếp đun nước pha trà.
Thấy Đại Điện hạ vẫn đứng bên hiên nhà
ngắm mưa nên nàng đi qua hỏi: "Thế nào? Nhớ nhà à?"
Lưu Diễm lắc đầu, giải thích: "Chỉ
là ta nhìn thấy đình cỏ này nên nhớ tới 'mao', mới thuận miệng đọc hai câu thơ
kia."
*茅店 (Mao): Cỏ
tranh, lá dùng lợp nhà, rễ dùng làm thuốc. Rơm rác. Nói ví cảnh nhà quê. Như
thảo mao hạ sĩ, kẻ sĩ hèn ở nhà quê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT