Hứa Kinh Hoa và Lưu Diễm trợn tròn mắt nhìn nhau thật lâu thì nàng mới phát giác người này nghiêm túc lạ thường, không hề có ý định nói đùa. Đương nhiên việc này cũng không có gì phải đùa nên liền nói: "Ta mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi một chút."

"Được, chúng ta dừng chân ở nhà trọ đối diện."

Hứa Kinh Hoa đi theo hắn đến nhà trọ. Đoàn người của Đại Điện hạ không biết bao nhiêu người thế nhưng thuê cả hai dãy trọ. Lưu Diễm sắp xếp cho nàng ở hậu viện rồi lại chỉ chỉ về căn phòng phía trước: "Ta ở ngay chỗ đó, có việc thì gọi ta. À, đúng rồi." Hắn lại chỉ vào phòng khách ở phía bắc hậu viện.

"Phía sau là một hậu viện khác, bên trong có một đám thương nhân còn mang theo người hộ tống. Gió thổi cỏ lay một chút đều mang gậy ra xem xét. Nếu muội muốn giải sầu thì cố gắng đi bằng cửa trước để tránh bị thương."

"..." Hắn đang trông chừng phạm nhân sao?

Hứa Kinh Hoa tức giận xoay người đi vào phòng. Lúc đóng cửa nàng còn cố ý dùng sức, mạnh đến mức phát ra một tiếng động lớn mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Phòng có hai gian, trên bàn ở gian ngoài có đặt một túi hành lý. Hứa Kinh Hoa đi đến mở ra, bên trong có bánh mì và hai bộ y phục, đều là nam trang. Nàng cầm y phục lên so sánh, vừa vặn với vóc dáng của nàng.

Hứa Kinh Hoa còn chưa hết tức giận nên bỏ lại hai bộ quần áo, đi vào gian trong ngủ đến chạng vạng.

Sau khi tỉnh lại, nàng không vội đứng lên mà duỗi thẳng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Ngoài cửa sổ im ắng đến nỗi không có một tiếng người. Ngược lại vách tường ở phía bắc vô cùng náo nhiệt, âm thanh hỗn tạp giống như đang bận rộn cái gì đó.

Hứa Kinh Hoa liền đứng lên thật cẩn thận. Nàng mặc quần áo, cũng không thắp đèn. Trong bóng tối, nàng mò mẫm mang giày rồi lẻn ra gian ngoài.

Nàng đẩy cửa vô cùng cẩn thận, giống như là đẩy từng phần một nhưng mà cửa gỗ của nhà trọ đã lớn tuổi. Còn chưa đẩy được khe hở để Hứa Kinh Hoa chui ra ngoài đã kêu "kẹt" một tiếng.

Trong sân trống vắng khiến tiếng động này phá lệ lớn hơn bình thường. Trong nháy mắt, tay vịn cửa của Hứa Kinh Hoa cứng đờ. Đợi đến khi không có người tới nàng mới đẩy cửa ra thêm một chút, lách mình đi ra ngoài.

Rất tốt, không làm quấy rầy người ta. Nàng vịn cửa thở dài, đang định đóng cửa thì đột nhiên phía sau có người hỏi: "Tỉnh ngủ rồi?"

"A!" Hứa Kinh Hoa sợ tới mức nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy đến giữa sân.

"Người, người ăn no rửng mỡ nên trốn ra ngoài dọa người ta hả?"

Lưu Diễm đứng lên, khép lại áo choàng trên người, cười nói: "Ta còn chưa ăn, đang định gọi muội dậy cùng nhau ăn cơm tối."

Hứa Kinh Hoa tức giận muốn chết: "Người đừng có nói dối. Đừng tưởng rằng ta không phát hiện phía sau người còn có một cái ghế đẩu."

Người này cố ý trốn ở chỗ này, đề phòng nàng muốn chạy nhưng thật vất vả cho Đại Điện hạ tôn quý. Thế mà lại phải đích thân ngồi xổm ngoài cửa trông chừng nàng.

Lưu Diễm quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi cười nói: "Đây là họ mới đưa đến. Lúc ta đến, trong phòng muội không có động tĩnh gì nên đứng chờ ngoài cửa. Họ sợ ta mệt mới đưa ghế đến. Nhưng mà trước khi muội mở cửa, thật sự ta đã định đánh thức muội."

Hứa Kinh Hoa không tin nhưng bây giờ muốn đi cũng không đi được. Nàng chỉ có thể xoay ng

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play