Vừa rồi Hứa Kinh Hoa làm bộ làm tịch học câu cá, trong
lòng vẫn muốn nghe lén những lời này.
Lý Cảnh Vân và Lưu Du thoạt nhìn cũng không quen biết với
Lưu Diễm, Lưu Diễm cũng từng nói rằng, bạn bè lúc nhỏ mà hắn chơi cùng cho tới
bây giờ chỉ có Tề Vương, vì vậy đánh giá của Lưu Diễm về hai người này cũng
không chuẩn xác lắm, phần lớn là từ góc độ phán đoán của mình mà thôi.
Ít nhất thì Hứa Kinh Hoa rất rõ ràng, Lưu Diễm tuyệt đối
không có ý muốn cưới nàng, về phần Nhị điện hạ, nàng thật sự cũng không nói với
hắn được mấy câu, cũng không cảm thấy Nhị điện hạ có ý tứ gì khác thường với
nàng.
Nhưng hai người kia, một người là con trai của công chúa,
một người là trưởng tử thân vương, bọn họ cũng giống như Lưu Diễm, Lưu Du, lớn
lên ở đô thành hoàng tộc, Hứa Kinh Hoa cũng không dám khẳng định, Lưu Diễm sẽ
không bao giờ nghĩ về những điều như họ đã làm.
Nàng thấy rất khó chịu. Những lời đó giống như một đám
mây đen lớn bất ngờ ập xuống đồng cỏ, không chỉ che khuất bầu trời, còn mơ hồ
mang theo tiếng sấm, có thể mang đến một trận mưa xối xả, làm cho mọi kế hoạch
đều trở nên vô ích, chỉ có thể về nhà sớm mà thôi.
Nhưng liệu mây đen thì trời có đổ mưa hay không cũng có
thể kiểm chứng được, hai người này nói một phen, Hứa Kinh Hoa lại không biết có
thể hỏi ai mới có thể có đáp án.
Chắc chắc là không thể hỏi Lưu Diễm rồi. Bỏ qua chuyện
nghe lén này, đổi lại Hứa Kinh Hoa là Lưu Diễm, thì hắn cũng sẽ không thừa nhận
việc mình có những tâm tư như Lý Cảnh Vân và Lưu Du đã nói ... Nếu đã có loại
tâm tư không trung thực này, làm sao có thể thừa nhận một cách công khai đây?
Cũng không thể kể chuyện này cho Thái hậu nghe, làm cho
bà phiền lòng hoặc khổ sở.
Có lẽ, nên hỏi Tề Vương điện hạ một chút?
Vừa nghĩ tới đây, hai huynh đệ Lưu Diễm và Lưu Du đã tới.
“Thì ra muội trốn ở nơi này câu cá, chúng ta rất dễ dàng
tìm thấy muội mà.” Lưu Diễm cười nói trước: “Bảo Định Hầu đừng nhúc nhích, là
chúng ta quấy rầy ông câu cá rồi.”
Hứa Kinh Hoa vừa nghe câu trước kia của hắn, liền nhớ tới
những lời Lưu Du nói, nhất thời cả người không được tự nhiên, thẳng thắn hỏi:
“Tìm ta làm gì?”
Hứa Tuấn trách móc: “Con nói chuyện kiểu gì đấy?”
Lưu Diễm cũng không quá để ý, cười đáp: “Nương nương bên
kia muốn diễn bách hí*, nên mời muội đến.”
*Bách:
trăm/ Hí: chơi. Ngày xưa những người có tài hay, nghề lạ, trong những cuộc vui
đều đem ra hiến cho khán giả xem mỗi người một vai trò khác nhau như nuốt dao,
đi trên lửa, cử đảnh,... “À, vậy cho người đến gọi ta là được rồi, sao còn phải
làm phiền hai ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.