Thái hậu nhận được hồi báo từ Thanh Mai vào ngày hôm sau.
“Cô nương sẽ không vô duyên vô cớ mà đột nhiên tò mò về
nhà họ Lý như vậy, nô tỳ nghĩ là đã nghe thấy cái gì đó. Nhưng cô nương không
muốn nói, Thúy Nga cũng không dám hỏi thêm.”
“Con bé nói nhìn thấy Lưu Du rồi, vậy Cảnh Vân đâu?” Thái
hậu hỏi.
“Có lẽ là ở cùng một chỗ, lúc đó thần đi ra từ tịnh
phòng, lúc đi tìm cô nương, nhìn thấy hai vị ấy đang nói chuyện với đại điện
hạ.”
Thái hậu hơi nhíu mày: “Diễm Nhi?”
Quách Chử ở bên cạnh nói: “Đại điện hạ hẳn là đã không
nhìn thấy cô nương, sau đó đã đi đến Lệ Xuân Đài, còn nói một câu ‘chúng ta dễ
dàng tìm thấy mà’. Nhưng mà, lúc đó cô nương tìm được Bảo Định Hầu, bảo lão nô
rời đi, cùng Bảo Định hầu thấp giọng nói vài câu.”
Gã vừa nói như vậy, Thái hậu ngược lại lại yên tâm, nghĩ
đến đứa nhỏ này không chịu ủy khuất gì, chỉ là nghe thấy một ít chuyện trước
kia chưa từng nghe qua nên kinh hãi, còn biết nói với cha của nàng, cũng không
quan trọng.
“Hừ, tám phần là nhà họ Lý còn muốn đưa ra một vị Thái tử
phi, để cho Kinh Hoa của chúng ta làm đối thủ.” Thái hậu cười lạnh một tiếng:
“Ta chắc chắn là sẽ dám ra tay.”
“Chắc là hiểu lầm thôi, bởi vì đại điện hạ đối xử với cô
nương rất tốt.” Quách Chử nói.
Thái hậu cân nhắc một lát, thở dài nói: “Cũng đúng, trong
lòng bọn họ vô tà, cũng không ngăn được những người bên ngoài chỉ biết quyền
thế. Thôi, rốt cuộc nam nữ cũng có khác biệt, nếu thật sự truyền ra lời gì, sau
này Diễm Nhi thành hôn rồi cũng sẽ khó gặp mặt.”
Đây là mu� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.